01

“Mẹ ơi, sao bố còn chưa mở cửa thế ạ?” Một giọng nói trẻ con quen thuộc đánh thức tôi, tôi ngay lập tức nhìn xuống. Đó là cô con gái 5 tuổi của tôi – Duyệt Duyệt.

Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh, chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải tôi đang cùng bọn nhỏ trốn trong căn phòng nhỏ ở trung tâm mua sắm sao? Sao bây giờ chúng tôi lại đang đứng trước cửa nhà chồng cũ của tôi thế này?

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì cánh cửa đã mở ra, người chồng cũ Thời Diệu xuất hiện trước mặt tôi. Anh vẫn như trước, cẩn thận, sạch sẽ từ đầu đến chân, việc ly hôn đối với anh cũng không ảnh hưởng gì lắm.

Không như tôi, phải mất rất lâu để thoát ra mặc dù tôi là người chủ động đề nghị ly hôn.

“Bố.” Duyệt Duyệt vui vẻ ôm Thời Diệu. Thời Diệu bế con bé lên rồi thơm: “Con có nhớ bố không?”

“Có ạ.” Duyệt Duyệt vui vẻ ôm Thời Diệu.

Lúc này, một bóng người nhỏ bé chạy từ phòng khách ra, nhảy vào vòng tay tôi, là con trai của tôi – Quân Quân: “Mẹ, em gái, con đang đợi hai người đó, sao giờ hai người mới tới?”

Cảm nhận được cơ thể mềm mại của đứa trẻ tôi mới nhận ra rằng mình đã sống lại, sống lại vào chính ngày tận thế đến.

“Mời vào.” Thời Diệu bình tĩnh quay người đi.

Kiếp trước tôi mặc kệ lời mời của anh không chịu vào, tôi đứng ở cửa đợi anh lấy quần áo, chai nước,… của Quân Quân rồi dẫn thẳng bọn trẻ đến trung tâm thương mại chơi. Vào lúc 5 giờ chiều, chúng tôi đang ăn thì tận thế ập đến.

Nhưng lần này, tôi bước vào “ngôi nhà” nơi tôi đã từng sống với tình yêu và nỗi khao khát trong 4 năm. Sau khi ly hôn với Thời Diệu, Quân Quân đi theo anh còn tôi đưa Duyệt Duyệt trở về thành phố quê ngoại, bình thường bố mẹ và con cái sẽ liên lạc qua cuộc gọi video, tôi với anh chỉ làm nền trong video mà thôi, chúng tôi rất ít khi giao tiếp.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau hai năm kể từ khi ly hôn.

02

Sau khi đi vào, Quân Quân vui vẻ cho Duyệt Duyệt xem đồ chơi mới của nó, chúng là một cặp song sinh. Thời Diệu chuẩn bị cho Quân Quân đồ cần mang theo khi đi chơi, tôi ngồi xuống sô pha phòng khách gọi điện thoại cho bố mẹ, bảo họ mau đến nhà ông bà nội ở nông thôn, mua nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày vào, thêm nữa còn phải gia cố sân không được ra ngoài.

Bố mẹ tôi cũng lâu chưa về quê, tôi vừa nói vậy thì bọn họ cũng quyết định về.

Sau đó tôi liên lạc với bố mẹ chồng đang du lịch ở nước ngoài, biết được bọn họ đang ở trên du thuyền, còn 7 8 tiếng nữa mới cập bờ, tôi không biết trên du thuyền có thể xuất hiện zombie hay không nhưng cứ dặn dò bọn họ trở về phòng lúc 5 giờ, lấy lý do là tìm nơi yên tĩnh để gọi video với cháu trai cháu gái.

“Vi Vi à, lần này mẹ với bố con đi du lịch hơn nửa tháng mới về, con với Duyệt Duyệt ở lại chơi thêm chút đi, đừng vội về nhà.” Đầu dây bên kia nói.

“Vâng.” Tôi nhẹ nhàng đáp lại.

Cúp điện thoại xong, Thời Diệu cầm túi xách đi ra: “Bảo mẫu xin nghỉ, hôm nay anh có việc đến khuya mới về, cứ để con ở khách sạn với em đi, quần áo để thay đều ở trong này.”

Tôi không cầm lấy túi mà nhìn anh, gằn từng chữ: “Hôm nay em ở đây không đi đâu cả, anh cũng không được đi.”

Kiếp trước một mình tôi không thể chăm sóc hết cho hai đứa nhỏ được. Chỗ này của anh ấy là căn hộ rộng rãi nằm trong khu dân cư cao cấp, có thang máy riêng, rất riêng tư, nhà rộng, có sân thượng, chỉ cần trữ đầy đủ vật tư, bịt kín cầu thang bộ và thang máy là có thể chống đỡ khá lâu.

Vì vậy tôi sẽ ở lại đây, giữ anh ấy lại để các con tôi có nhiều khả năng sống sót hơn.

Sau khi tôi nói xong câu đó, anh trầm mặc nhìn tôi không nói gì, ngay khi tôi nghĩ anh sẽ từ chối thì anh lại lấy điện thoại gọi cho thư ký: “Cuộc họp hôm nay lùi lại hết đi, ừm, hôm nay tôi có việc không đến công ty.”

Thật bất ngờ khi anh đồng ý giữ tôi lại nhanh như vậy, trước đây anh ấy luôn thờ ơ khi tôi nói chuyện với anh ấy.

Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi xuống cạnh tôi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Tôi không nói cho anh ấy biết chuyện tôi sống lại bởi vì anh không thể nào tin vào lời nói đó được.

“Đến 5 giờ chiều anh sẽ biết, anh ở nhà chăm sóc con nhé, em đi ra ngoài một chuyến.” Tôi muốn ra ngoài mua vật tư.

“Em muốn đi đâu? Anh bảo tài xế đưa em đi.”

“Không cần phiền toái, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh, anh chú ý điện thoại vào.” Nói xong tôi trực tiếp cầm chìa khóa xe việt dã rời đi, chuyện tiếp tới càng ít người chú ý càng tốt, vì vậy tôi không cần tài xế đưa đón.

03

Bây giờ là 10 rưỡi sáng, cách tận thế còn có 6 tiếng rưỡi. Tôi lái xe đến trung tâm thương mại kiếp trước tôi và bọn nhỏ trốn tránh, tuy rằng trung tâm thương mại này là ác mộng của tôi nhưng tôi vẫn đi vào vì nơi này cách nhà Thời Diệu tương đối gần và có đầy đủ các loại sản phẩm, có thể nhanh chóng mua được hầu hết đồ tôi muốn.

Tôi đến siêu thị trước, mua dầu gạo và các loại thực phẩm đóng gói chân không, đổ đầy cả chiếc xe đẩy rồi quay trở lại gara ngầm, sau đó gọi điện cho Thời Diệu: “Em đang ở tầng hầm, anh mau lấy xe đẩy trong phòng chứa đồ xuống đây đi.”

“Anh xuống rồi không có ai trông con, là cái gì thế, để anh liên hệ với ban quản lý đến giúp em.” Bên Thời Diệu truyền đến tiếng bọn nhỏ chơi đùa, hai anh em cười rất vui vẻ.

Điều này càng cho tôi thêm quyết tâm phải bảo vệ chúng bằng tất cả sức lực của mình.

“Đừng nói với bất cứ ai, anh xuống đây, bọn nhỏ không sao đâu, chúng có thể tự chăm sóc mình mà.” Tôi từng cho rằng đứa nhỏ 5 tuổi làm gì cũng cần chăm bẵm cho đến khi rơi vào hai tháng ở kiếp trước tôi mới biết hai đứa con của tôi hiểu chuyện và mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.

Nếu cuối cùng không phải vì cả hai anh em đều mắc bệnh thì chúng tôi còn có thể trụ được lâu hơn.

Năm phút sau, Thời Diệu đẩy xe xuất hiện, anh thấy tôi mua nhiều đồ như vậy thì khẽ nhíu mày: “Trong nhà còn rất nhiều đồ ăn, sao em mua nhiều thế, từng này ăn mấy năm cho hết.”

“Tốt nhất là ăn cả năm không hết.”

“Em đã bảo là 5 giờ chiều anh sẽ biết mà, nhanh dọn đi.” Tôi chuyển đồ đạc lên xe đẩy, anh cũng tới phụ giúp.

Sau khi dỡ đồ xong, tôi ngồi vào trong xe chuẩn bị tiếp tục đi mua đồ, Thời Diệu hỏi: “Em còn muốn mua gì nữa, anh đã bảo ở trong nhà cái gì cũng có mà.”

Tôi nhìn anh và nói: “Mua thứ có thể giúp chúng ta sống sót.”

Lần này tôi đến siêu thị chỉ để mua nước, tôi trả tiền cho người chuyển lên xe, không gian xe việt dã có thể chứa rất nhiều. Thời Diệu thấy tôi mua nhiều nước như vậy thì môi giật giật, có lẽ vì tôi bây giờ là người ngoài nên anh không tiện nói gì nhưng trong mắt anh tôi đọc được suy nghĩ “Cô ấy bị bệnh phải không.”

Tôi đi tới đi lui mua nước ba lần, Thời Diệu cũng chuyển đồ mệt đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

“Đi ăn cơm trước đã, đã một rưỡi rồi, để anh gọi đồ ăn bên ngoài.” Anh ấy nói.

Tôi lắc đầu, còn dư lại hơn 3 tiếng nữa sẽ đến tận thế, tôi không thể lãng phí dù chỉ một giây.

Lần này đến trung tâm thương mại, tôi mua tất cả các loại nhiên liệu, pin và thiết bị chiếu sáng trong siêu thị, đến nỗi mà lúc tính tiền quản lý phải tới hỏi: “Thưa cô, những nhiên liệu này chất đống rất nguy hiểm, có thể cho tôi hỏi cô muốn dùng để làm gì được không?”

Bọn họ có lẽ là sợ tôi làm ra hành vi nguy hại tới xã hội. Tôi trả lời:

“Gần đây công ty tổ chức tiệc nướng ngoài trời cần dùng đến những thứ này ấy mà.”

Quản lý cười cười: “Xem ra công ty cô có rất nhiều người, vậy để tôi sắp xếp người đưa lên xe giúp cô nhé.”

04

Tôi quay lại tầng hầm gọi điện cho Thời Diệu nhưng trong lúc nói chuyện tôi chỉ có thể mang một ít nhiên liệu lên lầu. Vừa vào cửa đã nghe thấy Thời Diệu đang nghe điện thoại, là chuyện gì đó ở công ty.

Thời Diệu nhìn thấy nhiên liệu trong tay tôi, cúp điện thoại rồi lạnh lùng nói: “Mạnh Vi, vừa rồi những thứ đó anh đã không muốn so đo với em rồi nhưng nhưng thứ trong tay em giờ đây, em có biết nó nguy hiểm đến mức nào không, em còn nhớ trong nhà còn có con nhỏ đấy chứ?”

“Em biết.” Tôi xách đồ đi qua cạnh anh: “Sau 5 giờ, nếu như tất cả bình thường em sẽ đem tất cả những thứ vừa mua đi, sẽ không để lại chút cản trở nào chỗ anh.”

“Em cũng hi vọng kiếp trước chỉ là một cơn ác mộng, hi vọng tận thế sẽ không bao giờ đến.”

“Cho nên lần này em đến chỉ để gây rắc rối?” Anh đè nén tức giận.

“Anh Thời, chỉ còn 3 tiếng rưỡi nữa là 5 giờ, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu.”

Tôi thật sự không thể lãng phí thời gian, buông nhiên liệu trong tay xuống kéo xe đi ra ngoài. Anh giữ chặt tôi:

“Anh không muốn chúng ta vừa gặp mặt đã như vậy, em ngồi xuống chúng ta nói chuyện.”

Tôi gật đầu: “Có thể nói, nói cái gì cũng được nhưng sau 5 giờ hẵng nói, anh đi kéo nhiên liệu lên trước đi.”

Anh im lặng nhìn tôi, tôi biết anh đang nhẫn nại, lúc này thang máy đã tới tôi trực tiếp đi vào, anh do dự một lát rồi vẫn đi theo vào. Rất khó tưởng tượng, trước khi ly hôn đều là tôi nghe theo anh ấy, bây giờ ly hôn rồi, anh sẵn sàng thuận theo ý tôi, hơn nữa còn nghe theo tôi mặc dù tôi không nói lý.

Chúng tôi đứng trong thang máy, tiếng hít thở trở nên rõ ràng, cho đến khi có cuộc gọi khác gọi đến. Anh nhìn một cái rồi cúp máy luôn nhưng tôi vẫn nhìn thấy tên người gọi, là Kiều San.

Kiều San, người trong lòng của Thời Diệu. Về phần tôi, tôi trông rất giống Kiều San, bốn năm qua trong lòng Thời Diệu tôi luôn là người thay thế Kiều San.

Cứ ngỡ tình tiết máu chó này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi nhưng cuộc sống nói với tôi rằng nó còn máu chó và càng khiến người ta đau lòng hơn cả tiểu thuyết nữa. Vì vậy tôi đã trực tiếp đệ đơn ly hôn sau khi biết sự thật. Thời Diệu bình tĩnh ký vào đó mà không chút mảy may áy náy nào.

Nhưng bây giờ tôi không muốn quan tâm đ ến nó nữa, nhiều người sẽ chế+ vì loại virus khủng khiếp này, tôi phải dùng hết sức mình để chống lại nó.

Tôi đến trung tâm mua sắm và đi thẳng đến khu quần áo. Bây giờ là mùa thu, nhiệt độ sẽ sớm giảm xuống, tụi trẻ lớn nhanh nên cần bắt đầu chuẩn bị quần áo mùa đông. Trung tâm thương mại này bán nhiều đồ trái mùa nên tôi nhanh chóng mua được áo khoác, quần dài, giày ấm… Tôi còn xách cả đồ lót của người lớn và trẻ em đến quầy thu ngân.

Sau khi trở về nhà Thời Diệu, tôi nhìn thấy Kiều San, cô ấy đang nói chuyện với Thời Diệu, khi nhìn thấy tôi, cô ấy giật mình, hiển nhiên là không biết tôi sẽ ở trong nhà này.

Tôi bình tĩnh đặt đồ đạc trên tay xuống rồi quay đi mua nhu yếu phẩm hàng ngày, thực phẩm bổ sung và thuốc men.

“Mạnh Vi.” Kiều San ngăn cản tôi. “Tôi chỉ tới đưa tài liệu thôi, cô đừng hiểu lầm, tôi sẽ đi ngay.”

Tôi không hiểu lầm gì cả, cũng không có thời gian mà hiểu lầm: “Không sao đâu, hai người cứ nói chuyện đi.”

Sau đó nói với Thời Diệu: “Có vài thứ dưới tầng hầm, đừng quên lấy lại.”

Thời Diệu nhìn tôi kiên định với ánh mắt dò xét và có một chút cảm xúc mà tôi không thể hiểu được. Có lẽ là vì sự xuất hiện của tôi đã cản trở anh và Kiều San.

Cản đường thì cản thôi, dù sao tôi cũng đã “cản đường” 4 năm rồi.

Bây giờ đã là 3 rưỡi chiều, chỉ còn lại một tiếng rưỡi nữa, cuối cùng tôi cũng mua đủ nhu yếu phẩm hàng ngày, thực phẩm bổ sung và thuốc men.

Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khẩu trang, giấy vệ sinh, băng vệ sinh, túi đựng rác chất đầy nhiều túi lớn.

Sau khi mua hết những thứ này ở siêu thị, tôi đi thẳng đến hiệu thuốc.

Kiếp trước, Quân Quân và Nguyệt Nguyệt cùng sốt cao đến mức co giật, thân thể nhỏ bé của chúng nóng bừng trong vòng tay tôi, không có nước, không có thức ăn, không có thuốc men, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn sự sống của chúng dần biến mất từng chút một…

“Sao cô lại khóc thế? Cô cảm thấy khó chịu ở đâu? Cô có muốn ngồi xuống một lúc không?” Nhân viên bán hàng hỏi.

Tôi sờ lên mặt và nhận ra nỗi đau do ký ức gây ra đã khiến tôi rơi nước mắt: “Cảm ơn, tôi không sao, tôi muốn thuốc trị cảm sốt cho trẻ em.”

Ngoài các loại thuốc cơ bản như thuốc cảm và thuốc chống viêm tôi còn mua nhiều loại vitamin để điều trị các vết bầm tím và vết thương khác, đồng thời mua các loại thuốc khác để chữa các bệnh có thể gặp phải. Cuối cùng khi tôi lái xe xuống tầng hầm, Thời Diệu đã đợi sẵn ở đó, điều này khiến tôi ngạc nhiên.

Không ai nói gì, chúng tôi chỉ chuyển đồ đạc lên xe đẩy rồi cùng nhau quay về. Kiều San đã đi rồi, Quân Quân và Duyệt Duyệt chơi mệt xong đã ngủ, tôi nhìn thời gian, đã 4 giờ 55 phút, chỉ còn lại 5 phút cuối cùng.

Tôi bước tới cửa sổ, thấy mấy đứa trẻ trong công viên trong chơi đùa, cười nói vui vẻ, người thân của chúng đang ngồi trò chuyện, thỉnh thoảng nhắc nhở bọn trẻ đừng chạy xa.

“Anh không biết Kiều San sẽ tới.” Thời Diệu bước tới trước mặt tôi và nói. Tôi không đáp lại anh, chỉ lặng lẽ nhìn thế giới bên ngoài. Không biết từ khi nào mây đen kéo đến từng lớp, che đi ánh sáng chói chang của mặt trời, ép mặt trời nhích từng chút một vào bóng tối, kìm nén và ngột ngạt.

“Trước đó em nói sau 5 giờ có thể nói chuyện, giờ đã 5 giờ rồi, em…” Anh đột nhiên ngừng nói, nghiêm túc nhìn vào một người đang lảo đảo dưới lầu.

Đó là một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu trắng, cứng đờ đứng tại chỗ một lúc rồi lao như điên về phía bọn trẻ. Người lớn la hét và cố gắng ngăn cản nhưng anh ta ôm người đàn ông ngăn lại kia rồi cắn không thương tiếc.

Thời Diệu lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, chuông báo động vừa vang lên thì tiếng hét bên ngoài liên tục truyền đến, lũ zombie không ngừng tràn vào bên ngoài công viên, những người bị cắn cũng bắt đầu biến thành zombie, tìm kiếm tất cả sinh vật sống xung quanh và cắn.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, giây phút này cuối cùng cũng đến.

05

Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng la hét, những người còn sống liều mạng chạy vào các tòa nhà xung quanh, những người trong nhà đứng bên cửa sổ thì sợ hãi nhìn theo, có người khóc, có người đang gọi điện thoại nhưng có lẽ bây giờ điện thoại không thể gọi được nữa, vô dụng cả thôi.

Giống như kiếp trước tôi đã gọi cho Thời Diệu. Khi đó anh là người đầu tiên tôi nghĩ đến, tôi gọi đi gọi lại vào số của anh nhưng không ai bắt máy. Có thể anh đang chăm sóc người khác, cũng có thể anh không cầm theo điện thoại, hoặc có thể anh đã mất mạng vào ngày đầu tiên của tận thế rồi.

“Đừng đứng đây.” Thời Diệu kéo tôi khỏi cửa sổ sau đó nhấn công tắc điện để kéo rèm cả phòng lại. Anh vẫn nắm cổ tay tôi rất chặt, tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy nhưng trông anh vẫn bình tĩnh làm sao.

“Em biết trước chuyện này sẽ xảy ra nên mua nhiều đồ vậy à?” Anh như đã hiểu ra.

Tôi gật đầu và kể cho anh nghe về lần sống lại của tôi. Nói với anh ấy rằng thảm họa này sẽ kéo dài mãi, nói với anh rằng nỗ lực giải cứu rất khó khăn và chỉ có thể dựa vào chính mình. Nói với anh rằng trong căn phòng nhỏ ở trung tâm thương mại, tôi và các con đã vật lộn suốt hai tháng nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không vượt qua được.

“Cho nên em không phải cố ý ở lại với anh, chỉ là em không tìm được chỗ nào thích hợp hơn. Anh là bố của con em, anh có trách nhiệm bảo vệ chúng.”

“Em không muốn anh hiểu lầm. Nếu chúng ta có thể sống sót qua thảm họa này chúng ta sẽ ai sống cuộc đời người nấy, vì vậy tốt hơn hết là nên nói rõ ràng một số điều.”

“Lúc đó em có gọi cho anh không?” Anh hỏi tôi. Tôi vẫn im lặng không trả lời. Anh nhìn tôi rồi tự cười nhạo:

“Em ghét anh thật đấy.”

Tôi sửng sốt, anh chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc, hiếm khi nào anh lại thẳng thắn như vậy.

“Gọi cho bố mẹ để xác nhận tình hình của họ đi.” Nói xong anh nhấc điện thoại lên và bấm số gọi bố mẹ chồng. Ở đó rất yên tĩnh bởi vì họ đang ở trên biển nên không hay biết chuyện gì đã xảy ra, đây cũng coi là điều may mắn.

Bố mẹ tôi cũng đã về nông thôn, có lẽ vì nông thôn rộng lớn và dân cư thưa thớt nên chưa có thây ma.

“Con đang nói về bệnh dại à, không sao đâu. Chuyện này sẽ sớm được kiểm soát thôi, đừng lo lắng quá.” Bố tôi vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Nhưng ông ấy sẽ sớm biết thôi, tin tức đã được truyền đi rồi, tôi đã nhiều lần dặn họ không được ra ngoài và hãy ở nhà.

Thời Diệu gọi điện về công ty, hồi lâu vẫn không có người trả lời, kết quả cũng đoán được.

Tin tức trên TV đang cập nhật tình hình lây nhiễm ở nhiều nơi. Chính phủ nhắc nhở mọi người hãy trú ẩn và chờ giải cứu. Nhưng tôi biết việc giải cứu rất khó khăn.

Tôi đã nghe tiếng đạn suốt hai tháng tôi ở trung tâm thương mại, kết quả cuối cùng chỉ là những người đã cố gắng liều mạng cứu chúng tôi biến thành zombie.

Đây cũng chưa phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là những kẻ lợi dụng chuyện này làm ra một số chuyện cực đoan. Một số người chọn cách kết thúc cuộc đời mình, một số khác chọn cách trút giận bằng cách làm tổn thương người khác. Khi đó, mặt ác trong bản chất của con người được phóng đại vô hạn, tôi đã tận mắt nhìn thấy, đó là một cơn ác mộng kéo dài.