Tại Luckpub, Hoắc Tư Hào nằm dựa vào sofa khuôn mặt tuấn tú cau lại. Người này lại có vấn đề về phụ nữ sao? Ba người cười ăn ý bưng rượu đi đến chỗ hắn.

“Nói đi anh đây sẽ làm chủ cho cậu, là người phụ nữ nào không có mắt dám làm cho Hoắc đại thiếu gia của chúng ta khó chịu vậy?” Tần Mộ Sinh từ từ nói.

“Đúng vậy, là người nào dám động vào tổng giám đốc Hoắc của chúng ta?” Lăng Thiếu Hiên nhịn cười nói hùa theo.

“Các cậu thật đáng chết, các cậu còn nhân tính sao? Nhìn tôi tức giận thì buồn cười lắm hả?” Hoắc Tư Hào thật muốn đấm cho ba người đang chờ xem kịch vui này một trận.

“Người này, rõ ràng ta đang giúp cậu mà cậu lại như vậy là không đúng đâu nha.” Hạ Sở Đình cố tình nói ẻo lả trêu chọc.

Cuối cùng cũng không nhịn dược mà cười to. Nhìn ánh mắt của Hoắc Tư Hào như muốn giết người, bọn họ mới vất vả cố gắng ngừng cười.

“Các cậu có biết nhà thiết kế nổi tiếng của D.C không? Không ngờ người đó lại là Lâm Tuyết Y.” Hoắc Tư Hào nhớ lại biểu hiện cô nhìn thấy hắn mà chỉ muốn tránh xa ngàn dặm làm cho hắn khó chịu.

“Biết thì làm sao?” Lăng Thiếu Hiên nhìn thoáng qua những người khác.

“Cái gì? Các cậu đều biết? Tại sao không ai nói cho tôi?” Hắn lập tức đứng phắt dậy.

“Vì sao lại phải nói cho cậu. Hiện tại cậu và cô ấy có quan hệ gì nữa đâu.” Tần Mộ Sinh chậm rãi.

“Vậy thì cô ấy chẳng nhẽ có quan hệ với cậu sao?” Hoắc Tư Hào lạnh lùng rít lên.

Hiện tại hắn mới biết thì ra Tần Mộ Sinh được xưng là đại ca cũng không phải là người quân tử. Anh ta có từng nhận là quân tử sao?

“Là bạn của chúng ta.” Tần Mộ Sinh không để ý sự tức giận của hắn nói như là chuyện dĩ nhiên.

Hoắc Tư Hào bỗng nhiên cảm thấy lạnh, những người xung quanh hắn thế nhưng lại là loại chân ngoài dài hơn chân trong.

“Tôi hôm nay đi đặt áo cưới, cô ấy không để ý đến tôi.” Hắn buồn nói.

“Người anh em của tôi ơi, cậu cũng đến cửa hàng đó sao? Cậu cùng người mới kết hôn thế nhưng lại đòi vợ trước làm áo cưới cho? Cô ấy mà để ý đến cậu tôi mới cảm thấy kỳ lạ đó.” Lăng Thiếu Hiên trợn mắt nhìn hắn như đang nhìn dị nhân vậy.

Bọn họ thật sự không phát hiện ra Hoắc thiếu lại hài hước như vậy.

“Tôi làm sao biết đó là cô ấy chứ. Nếu không phải Tần Ngữ Tâm nói muốn đặt ở đó thì tôi làm sao đến đó được. Có rất nhiều người đặt nên tôi mới nhờ Vu Đức đi cửa sau tìm nhà thiết kế kia, ai biết đâu lại là cô ấy.”

Hoắc Tư Hào ảo não nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu vang.

“Sau đó thì sao?” Ba người vẫn vây quanh hắn, bọn họ muốn theo dõi hết kịch hay.

“Sau đó? Còn sau đó gì nữa. Sau đó cô ấy châm chọc tôi mấy câu rồi trực tiếp từ chối, các cậu vừa lòng rồi chứ?” Hoắc Tư Hào lạnh lùng nhìn chằm chằm ba khuôn mặt thô bỉ chỉ biết bỏ đá xuống giếng kia.

“Vậy cậu còn muốn tìm cô ấy để nói chuyện không?” Tần Mộ Sinh chậm rãi hỏi hắn, nhìn thế nào cũng giống như đang giựt dây đẩy hắn vào chỗ chết vậy.

“Ngữ Tâm nhất định đòi đặt áo cưới ở đó, tôi không có cách nào khác.” Hắn xoa đầu, bất đắc dĩ nói.

“Thiên hạ nhiều cửa hàng như vậy cậu lại cố tình chạy đến chỗ vợ trước, nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ là cậu cố tình đến để khoe đó.”

Lăng Thiếu Hiên không chút khách khí nói hắn, nếu để ý sẽ thấy anh ta đang che chở cho Lâm Tuyết Y. Hoắc Tư Hào nghe xong những lời này cảm giác muốn phát điên, trong lòng thấy vô cùng phiền toái.

Mọi người ai cũng chỉ trích hắn như hắn làm việc có lỗi tày trời với cô vậy. Người phụ nữ chết tiệt này, nói biến mất là biến mất, khi hắn quyết định kết hôn thì lại cho hắn gặp lại cô.

Nhưng tiếp theo hắn còn muốn tiếp tục kết hôn không?

Chuyện tưởng chừng chắc chắn rồi lại đột nhiên thay đổi.

Nhưng phải làm như nào với Tần Ngữ Tâm đây? Không thể nói với cô ấy là hắn gặp lại Lâm Tuyết Y nên chúng ta không kết hôn nữa! Cái này làm sao có thể nói được.

Nhưng chính hắn không thương Lâm Tuyết Y mà? Li hôn đã được nửa năm rồi thì hắn còn lí do gì để trì hoãn nữa đây?

Đầu óc hắn đang loạn rối tinh rối mù cả lên, đầu óc như bị ma ám không thể nghĩ cái gì được.