“Thiết kế Lâm có người tìm chị” Trợ lý đi đến bên cạnh Tuyết Y nói.

“Ai vậy?” Cô cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

“Người đó nói là bạn của chị.” Trợ lý trả lời.

“Được rồi, chị sẽ ra ngay.” Chuyên tâm làm việc nên hoàn toàn không chú ý có một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.

Cô đã gầy hơn so với trước kia, chẳng nhẽ do công việc quá vất vả sao? Trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác đau lòng.

Từ ngoài nhìn vào, ngũ quan cô thật đẹp, hàng mi dài cong vút, cái mũi thẳng giống như sản phẩm điêu khắc cao cấp, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên.

Cô vẫn tóc ngắn xinh đẹp như xưa. Vì cúi đầu nên có mấy sợi tóc rơi xuống trước mặt chắn ngang tầm mắt của cô, thỉnh thoàng cô sẽ dùng tay nhẹ nhàng vén lên. Động tác của cô dù đơn giản nhưng trông thật quyến rũ.

Hắn nhìn cô cảm thấy phức tạp, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, hận không thể chạy đến đem người kia ôm chặt vào ngực.

“Tại sao lại là anh? Tôi đã nói là sẽ không giúp anh còn gì.” Lâm Tuyết Y nhìn thấy người ngồi ở phòng khách lại là Hoắc Tư Hào, cô tức giận nói một câu rồi xoay người muốn rời đi.

Người này ý đồ là gì đây vì sao cứ muốn làm khó cô? Hoắc Tư Hào thấy cô tránh mình như tránh thú vật thì những cảm xúc phức tạp trong lòng hắn liền thay thế là sự tức giận.

“Cô đừng nói không làm nhanh như vậy, hãy xem cái này rồi hẵng quyết định.” Vẻ mặt âm trầm chậm rãi nói.

“Mặc kệ đó là gì, đâu liên quan đến tôi.” Lâm Tuyết Y không thèm nhìn đến phần tài liệu người kia đưa cho cô.

“Vương A Đại là đồng nghiệp của cô đúng không?” Hoắc Tư Hào bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi làm cho cô không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.

Đúng vậy, chính là người nhìn thân thiện, hiền lành – Vương A Đại, người luôn dọn dẹp sạch sẽ đồ dùng cho cô. Nhưng làm sao hắn biết?

“Vương Mân Tây cũng là đồng nghiệp của cô chứ?” Hắn lại chậm rãi nói.

Không sai, đó chính là cô gái dọn dẹp phòng gầy gầy chịu khó, mỗi lần chào hỏi đều cười khanh khách gọi cô là chị Tuyết Y. Làm sao có thể?

“Còn có Khương Nhung, cô cũng biết chứ?” Đây không phải hỏi mà là khẳng định. Đương nhiên cô biết người đó là ai. Chị Khương chính là tổ trưởng tổ vệ sinh.

Hắn nói những điều này làm gì?

“Chúng ta nói chút điều kiện đi.”

Nhìn cô đầy vẻ bối rối cùng giận dữ, hắn lại chậm rãi mở miệng.

“Điều kiện gì?” Lâm Tuyết Y nhìn tư liệu trên tay hắn trong lòng bỗng có dự cảm xấu. Tên cáo già hồ ly này sẽ không lấy những người này để uy hiếp cô chứ?

Xem ra cô bị hồ ly đùa bỡn lâu nay nên dù là con gà cũng trở lên cảnh giác.

“Những người mà tôi vừa nói với cô đều có người nhà làm bên công ty tôi, chính là gia cảnh của họ thì không tốt. Nếu những người kia bị mất việc thì gia cảnh càng thêm nghèo khó.”

Hoắc Tư Hào chậm rãi mở miệng nghe không ra cảm xúc gì.

“Cô xem gia đình Vương A Đại có 6 người, có một người mẹ bị liệt và 3 đứa nhỏ còn đi học, anh ta ở công ty cô làm dọn dẹp mà vợ anh ta cũng làm dọn dẹp bên công ty tôi.”

“Vương Mân Tây này thì cô ta có bệnh về tim cần được nghỉ ngơi nhiều, anh của cô ta hiện tại đang làm ở công ty tôi. Vì để có tiền chữa bệnh cho cô ta anh hắn còn phải đi làm thêm buổi tối nữa.”

“Còn Khương Nhung, tôi có thể nói cho cô biết chồng cô ta đang làm bảo vệ bên công ty tôi, mà gia cảnh cũng không khá hơn. Họ có một đứa con bị tai nạn giao thông vẫn hôn mê chưa tỉnh vẫn đang nằm viện, có thể nói là người thực vật”

“Vậy rốt cuộc anh muốn gì?” Nghe hoàn cảnh mấy người này làm cho Lâm Tuyết Y cảm thấy lưng rét lạnh.

“Ý của tôi chỉ là nếu cô không chấp nhận giúp tôi thì tôi sẽ sa thải họ, làm cho bọn họ không chốn dung thân.” Hoắc Tư Hào lạnh lùng nói ra những điều này, trong mắt xuất hiện sự vô lực bi ai, lại nháy mắt bị phẫn nộ che dấu.

Người phụ nữ bức hắn phải sử dụng thủ đoạn ti tiện này. Chẳng nhẽ hắn và cô không thể tử tế nói chuyện với nhau sao?