Chương 232

Mọi người xung quanh chợt giật mình bật thốt, bả vai Nam Mẫn khẽ đau nhói, cô nhíu mày, trông thấy gương mặt tức giận của Trác Huyên.

Trác Huyên đến quá bất ngờ, cứ như vừa mới rơi từ trên trời xuống vậy.

Không chỉ mình Nam Mẫn nhíu mày, sắc mặt Dụ Lâm Hải cũng rất tệ: “Sao cô lại tới đây?”

Trác Huyên chẳng những đến mà còn chuẩn bị rất tỉ mỉ trước khi đến đây.

Cô ta mặc chiếc váy hoa nhí màu hồng nhạt, tóc cũng được chải kiểu hoa tiên tử, từ trên xuống dưới trông cứ lả lướt thướt tha, đầy tiên khí, lớp trang điểm cô ta chọn cũng cùng kiểu với quần áo.

Người ngoài nhìn vào chắc không ai nghĩ là cô ta đến đây dạo chơi đâu, mà là đến tham gia cuộc thi sắc đẹp ấy.

“Anh Hải, em tới tìm anh đó”.

Trác Huyên nở nụ cười ngọt ngào với Dụ Lâm Hải, sau đó đứng chắn trước người anh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Mẫn: “Cô Nam đúng không, cướp bạn trai của người khác không phải là hành động tốt đẹp gì, còn hôn nhau trước mặt mọi người, cô không biết thẹn là gì hả?”

Giọng cô ta không lớn cũng không nhỏ, nhưng người xung quanh lại nghe thấy rõ mồn một, tất cả đều nhìn Nam Mẫn với ánh mắt khinh thường.

“Lúc nãy tôi còn thấy cô gái này xinh đẹp, không ngờ lại là con giáp thứ mười ba, đúng là uổng phí gương mặt đó mà”.

“Mặt dày thật đó, tôi cũng chịu luôn, sao thời buổi này bọn con gái lại thích cướp đàn ông trong tay người khác thế nhỉ, bản thân không tìm được chồng hay gì? Hay là thèm khát đàn ông đến điên rồi? Đồ cướp về được thì ngon hơn hả?”

“Anh bạn này có phước ghê, trái ôm phải ấp, bạn gái và kẻ thứ ba đều xinh đẹp quá trời”.

“Cho anh cái phước đó anh có muốn lấy không?”

“A a a, đừng có nhéo tai, đau quá à…”

Những lời bàn tàn đó lọt vào tai Nam Mẫn, mặt cô vẫn bình tĩnh không chút thay đổi, hệt như chẳng nghe thấy gì, nhưng Dụ Lâm Hải lại không nhịn được, sắc mặt tối xuống, mắng Trác Huyên một câu: “Cô phát điên cái gì thế?”

Nhưng hành động bảo vệ Nam Mẫn của anh dường như đã chứng thực cái câu “chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc”, nhất là với cái vẻ nước mắt rưng rưng của Trác Huyên, nhìn kiểu nào cũng thấy cô ta giống kẻ bị vứt bỏ đáng thương.

Quần chúng ăn dưa có xu hướng thương hại phe yếu nhiều hơn, vì thế họ đều nhìn Nam Mẫn với vẻ công kích, dù là ngấm ngầm hay lộ liễu, như hận không thể dùng nước miếng bắn cô thành cái rổ.

Nam Mẫn đẩy Dụ Lâm Hải đang chắn trước mặt mình, đối mặt với Trác Huyên, thản nhiên nói: “’Đây là bệnh nhân tâm thần từ đâu chạy ra thế này? Cố Hoành, liên lạc với bệnh viện, hoặc là trực tiếp báo cảnh sát, đừng để người khác bị thương”.

Bệnh nhân tâm thần hả?

Quần chúng ăn dưa lại chuyển tầm mắt sang Trác Huyên, ai cũng lùi lại, như sợ bị cô ta cắn trúng.

Cố Hoành luôn làm theo mệnh lệnh của Nam Mẫn, bèn liên lạc với một bệnh viện tâm thần, gọi họ tới đây đón người, như thể đang xác minh việc Trác Huyên là bệnh nhân tâm thần khiến mọi người bỏ chạy tán loạn.

Cái gì mà con giáp thứ mười ba, mười bốn, bọn họ thương cho sức khỏe của bản thân mình hơn là hóng hớt nhiều.