Dụ Lâm Hải ngồi ở hàng thứ hai, không chút động tĩnh liếc mắt nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Nam Mẫn, cô ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi một cách đoan chính, vẻ mặt nhàn nhạt, khí thế không hề thua kém chút nào khi ngồi bên cạnh Dụ Phượng Kiều.
Mi tâm của anh giật giật, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này kể từ lúc ly hôn với anh giống như là đột nhiên làm càn, khí chất cũng hoàn toàn khác so với trước kia.
Nhìn về phía ánh mắt của anh cũng không còn co rúm, kỳ vọng, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Điều này khiến trái tim anh có một loại cảm giác khó chịu buồn rầu thật khó hiểu.
Dụ Phượng Kiều và Dụ Phạn Âm cũng ôm theo một bụng nghi vấn muốn hỏi Nam Mẫn, cô nói: “Sau khi về đến nhà, con sẽ nói cho mọi người”, che giấu thân phận ba năm, cuối cùng đã tới thời khắc thẳng thắn công bố rồi.

Người nhà họ Dụ tập trung lại, ánh mắt đồng loạt rơi trên người Nam Mẫn, chờ sự “thẳng thắn” của cô.
Nam Mẫn đứng ở trung tâm đại sảnh, tầm mắt lướt qua mọi người, vẻ mặt cô thản nhiên, thái độ cũng rất đàng hoàng: “Ông ngoại, bà ngoại, mẹ và hai cậu, đầu tiên con muốn xin lỗi mọi người, họ thật của con là Nam, tên Nam Mẫn, là người thành phố Nam”.
Cô cúi người bày tỏ áy náy, nhưng thái độ rất đúng mực.
Các trưởng bối đều đang ngồi, còn tiểu bối thì đứng.

Dụ Lâm Hải đứng cách Nam Mẫn không xa, nhìn góc nghiêng của Nam Mẫn, nghe cô thẳng thắn nói ra thân phận của mình, tuy anh đã sớm biết chuyện này, nhưng vào thời khắc cô nói ra, trong lòng vẫn có chút kinh ngạc.
Anh còn cảm thấy ngạc nhiên, chứ đừng nói đến nhà họ Dụ vốn chẳng hay biết gì.
“Thành phố Nam?”, ông hai Dụ ngồi không vững đầu tiên, ông ta nhìn Nam Mẫn, mặt đầy ngạc nhiên nghi ngờ: “Chẳng lẽ cô là con gái nhà họ Nam ở thành phố Nam?”
Mặc dù nhà họ Nam không tính là họ hiếm thấy, nhưng nhắc đến thành phố Nam, rất khó khiến ai không liên tưởng đến nhà họ Nam.
Nam Mẫn gật đầu thừa nhận: “Vâng, cháu là con gái nhà họ Nam.

Nam Ninh Tùng là bố cháu”.
Nam Mẫn vừa nói ra thân phận thật của mình, đặc biệt là khi nói ra ba chữ “Nam Ninh Tùng”, sắc mặt mọi người tại đây đều biến đổi.
Ông hai Dụ khiếp sợ đến mức trực tiếp đứng lên: “Cái gì? Nam Ninh Tùng là bố cô?!”
Dụ Lâm Hải cũng cau mày.
Dù Nam Ninh Tùng đã qua đời ba năm nay, nhưng tên của ông ấy vẫn vang dội, thật xứng với câu nói đó.
Mặc dù người đã không còn ở giang hồ, nhưng khắp nơi trên giang hồ đều là truyền thuyết về ông ấy.
Nam Ninh Tùng là một kỳ tài kinh doanh.
Năm đó Nam Thị do một tay ông ấy sáng lập chỉ mất nửa năm đã trở thành nhà giàu nhất thành phố Nam, một năm sau thương hiệu vàng bạc đá quý của Nam Thị cả nước không ai không biết, không ai không rõ.

Hai năm sau địa vị đã ngang hàng với vàng bạc đá quý của Dụ Thị, ba năm sau đã đánh bại họ, nắm giữ cửa hàng phân phối độc quyền của công ty thương mại kim cương DT, bốn năm sau lại một lần nữa đánh bại Dụ Thị, trở thành đại lý kim cương tuyển chọn đặc biệt trực thuộc ngành mỏ quốc tế RG, lập tức nhảy vào hàng ngũ các mặt hàng xa xỉ phẩm trên thị trường quốc tế.
Vốn tưởng rằng Nam Ninh Tùng sẽ bước chậm lại, làm cái gì chắc cái đó, không ngờ ông ấy lại thừa thắng truy kích, cửa hàng mở ngày càng lớn.

Bất động sản, khách sạn, điện ảnh và truyền hình, dịch vụ ăn uống, toàn bộ đều là quảng cáo của nhà họ Nam, tập đoàn Nam Thị ra đời cũng đã trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất của tập đoàn Dụ Thị.

Tập đoàn Nam Thị tiến quân, cả nước có năm trăm xí nghiệp hùng mạnh, bản thân Nam Ninh Tùng cũng leo lên bảng xếp hàng danh nhân và bảng top những người giàu có.
Năm đó ông hai và ông ba nhà họ Dụ cũng đều là bại tướng dưới tay Nam Ninh Tùng, bọn họ bị đánh bại trong cuộc chiến trong kinh doanh, mặc dù người đã không còn, nhưng đến nay nhắc lại, bọn họ vẫn canh cánh trong lòng và vô cùng ngứa ngáy.
Nam Mẫn gật đầu, cô biết mối bất hòa giữa Nam Thị và Dụ Thị, ba năm trước sở dĩ cô mai danh ẩn tích gả cho Dụ Lâm Hải, chính là vì sợ bọn họ vướng mắc về thân phận của cô rồi sẽ không đồng ý.
“Cô là con gái nhà họ Nam, tại sao lại muốn gả vào nhà họ Dụ chúng tôi? Rốt cuộc cô có mục đích gì?”
Ông hai Dụ vừa nhắc đến nhà họ Nam, toàn thân đều không bình tĩnh nổi, Nam Ninh Tùng chính là bóng mờ của ông ta, cũng là cái kim trong lòng ông ta nhiều năm nay, không trừ diệt thì sẽ không vui, đối mặt với con gái của Nam Ninh Tùng, ông ta cũng tự động quăng ý tứ thù địch lên người Nam Mẫn.
“Thằng hai, nhỏ tiếng một chút, hét lớn làm gì?”
Ông cụ Dụ trách móc con trai đôi câu, ông ấy nhìn Nam Mẫn, sắc mặt dịu đi mấy phần: “Nhỏ Mẫn, đừng sợ, từ từ nói”.
Đối mặt với chất vấn của ông hai Dụ, Nam Mẫn rất muốn oán hận ngược lại, nhưng ông cụ và bà cụ đối xử với cô cực tốt, là trưởng bối cô luôn cung kính, đương nhiên cũng sẽ không láo xược trước mặt họ.
Giọng nói cô ôn hòa, giải thích một cách đơn giản: “Cháu biết hai nhà Nam Dụ là quan hệ đối thủ cạnh tranh, đã từng tiến hành không ít cuộc chiến mua bán, sau đó cũng đi đến giảng hòa, phân chia thị trường lấy sông Lan làm ranh giới, nhà họ Dụ chiếm phía bắc, nhà họ Nam chiếm phía nam, từ đây nước sông không phạm nước giếng”.
Nam Mẫn thấy ông cụ gật đầu, cô nói tiếp: “Ba năm trước bố mẹ cháu qua đời, cháu nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tiếp quản tập đoàn Nam Thị, nhưng vì một vài mâu thuẫn trong nội bộ gia tộc, nên cháu tạm thời rút lui, mấy năm nay tập đoàn Nam Thị đều ở trong tay chú hai và chú ba của cháu, suy tàn nhanh chóng, thiếu chút nữa phá sản.

Cậu hai hoài nghi cháu gả vào nhà họ Dụ có mục đích khác, ngược lại có thể tha thứ được.


Nhưng nếu cháu thật sự mang lòng dạ gây rối, vậy thì làm sao cháu để mặc tập đoàn Nam Thị suy yếu đến mức này? Ba năm nay cháu luôn an phận ở trong nhà họ Dụ, chưa bao giờ vượt quá quy tắc, không tin có thể hỏi Hải”.
Ánh mắt cô quét sang phía Dụ Lâm Hải, anh đang suy tư một vài chuyện, vừa nghe chữ “Hải” đã lâu không nghe thấy, anh liền ngẩng đầu lên, đột nhiên bị ánh mắt của cô làm cho bỏng rát.
Chỉ là không đợi anh phục hồi tinh thần, Nam Mẫn đã nhanh chóng thu ánh mắt về, giống như ánh mắt vừa rồi kia chỉ là thờ ơ gật đầu với anh.
Đối mặt với ánh mắt của cả nhà họ Dụ nhìn tới, Dụ Lâm Hải nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, coi như là làm chứng cho Nam Mẫn.
Thực tế là, hôm Nam Mẫn trắng tay ung dung rời khỏi dinh thự nhà họ Dụ, quả thực anh đã từng nghi ngờ thân phận của cô, tại sao có thể có một người phụ nữ để lại mười triệu không lấy một đồng chứ?
Huống chi cô làm bà chủ gia đình trong ba năm, cũng không có việc làm.
Hoặc là cô thật sự có khí phách, hoặc là cô không thiếu tiền.
Bây giờ xem ra, hình như Nam Mẫn đều có cả hai.
Cô cả nhà họ Nam là viên minh châu nhà họ Nam yêu thương, từ nhỏ đến lớn sống giàu sang, đương nhiên khí phách không thiếu, tiền cũng không, không thì làm sao có thể trong một đêm đập vào tập đoàn Nam Thị mấy chục tỷ để nó cải tử hồi sinh chứ?