*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khương Mạn! Khương võ thần!! Chị là Khương võ thần!!” Tang Khê hô lớn, bước vài ba bước vọt tới trước mặt Khương Mạn.  

“Em là fan Gừng*đây! Trời ơi! Lần đầu tiên em nhìn thấy chị bằng xương bằng thịt đó!”  

(*tên fan group của Khương Mạn)  

Advertisement

Khương Mạn cười bất đắc dĩ, “Chị hình như vẫn luôn là người sống, bằng xương bằng thịt mà……”  

“Á, em không có ý đó, em kích động quá đi!”  

Advertisement

Ông chủ đổ mồ hôi lạnh.  

“Chú! Đây là Khương Mạn đó! Nữ thần của cháu đó!! Ngôi sao lớn đó!”    

Ông chủ không biết Khương Mạn, nhưng vừa nghe nói tới ngôi sao là ông hiểu rồi, thảo nào mà ra tay hào phóng thế!  

Khương Mạn cũng không ngờ tìm một hướng dẫn viên thôi mà lại ngẫu nhiên gặp được một fan, nhưng như vậy cũng tốt, hỏi chuyện càng tiện hơn.    

Tang Khê quả thực là người bản địa thôn Hà Cốc, có cậu ta dẫn đường thì tiện hơn rất nhiều.    

Một đoàn người lái xe tới chân núi Tuyết.  

Trên đường Khương Mạn cũng không nhàn rỗi, “Tang Khê, chị cũng không giấu gì em, lần này chị tới là để tìm người.”   

“Mỗi một hộ gia đình trong thôn Hà Cốc em có biết hết không?”  

“Dạ biết ạ!” Tang Khê gật đầu: “Thôn Hà Cốc chỉ có tầm trăm người đó, tính ra cũng chỉ có mấy chục hộ, hồi nhỏ em đi chăn dê, thả bò, nhà nào em cũng đi qua rồi.”    

“Đều là người bản địa sao? Có người ngoài tới thường trú không? Hộ nào mà trong nhà có người già ấy, mà còn là người già sức khỏe không được tốt lắm.”   

“Người ngoài tới ấy ạ? Trong nhà có người già à……” Tang Khê nghĩ một lúc: “Kể ra thì có hai nhà, một nhà là họ Châu, khoảng mười năm trước dọn tới đây ở, dẫn theo mẹ của ông ta tới ở cùng.”   

“Nhưng mẹ của ông ta hình như sức khỏe không được tốt lắm, rất hiếm khi lộ mặt, em cũng chưa gặp bao giờ.”    

“Còn có một hộ là gia đình bốn người, hai vợ chồng dẫn theo đứa con và bà mẹ chồng tới ở.”   

Khương Mạn khẽ thở phào, quả nhiên là bước ra đường vẫn phải dựa vào bạn bè.   

Cô nói với Lão Ưng: “Lần này sạt lở đất, chặn hết đường quốc lộ có khi lại giúp chúng ta một phen đấy.”    

“Nếu bà ngoại thực sự ở trong thôn, vậy nếu muốn di chuyển người thì mang theo một người già sẽ không dễ trèo qua núi tuyết, chỉ có thể đi đường lớn.”   

“Người kia liên lạc với Khương Nguy Viễn qua điện thoại vệ tinh, cần nghĩ cách cắt đứt liên hệ của bọn họ, nếu như tháp ăng-ten đã gãy, người này cũng khó mà biết được tin tức ở bên ngoài, tình hình này rất có lợi cho chúng ta!”