Đông Phùng Lưu hờ hững nhìn cô: “Dâm phụ, cô còn chuyện gì nữa không? Không có thì cút ra ngoài cho tôi!”

Đường Tinh Khanh buồn bã đến độ chẳng muốn ngẩng đầu mà cứ thế mệt mỏi lê bước định đi ra ngoài.

Đang lúc tay cô chạm vào nắm cửa, định đi ra thì đột nhiên nhớ ra gì đó, liền dừng chân quay lại nhìn Đông Phùng Lưu, khẽ cắn môi rồi Đường Tinh Khanh nói bằng một giọng nói yếu ớt: “Đông Phùng Lưu, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh một chút…”

“Nói!” Đông Phùng Lưu vô cùng kiệm lời.

“Chuyện là…. chuyện mà tôi đi học…”

Đường Tinh Khanh vừa mở miệng nói chưa được vài chữ thì sắc mặt của Đông Phùng Lưu đã thay đổi hẳn, rồi mỉa mai bảo: “Không được, tôi không đồng ý, cô cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, học mấy thứ vô dụng ở trường đại học làm cái gì cơ chứ? Huống chi trong trường học nhiều con trai như thế, cái loại như cô mà đến đấy thì khác nào là cho tôi mọc sừng đâu?”

“Tôi không phải là loại người đó, tôi sẽ không bao giờ để anh bị cắm sừng!” Đường Tinh Khanh vội vàng giải thích: “Âm nhạc là giấc mơ từ nhỏ đến lớn của tôi, tôi không muốn từ bỏ nó!”

“Cô là loại người thế nào thì tôi sớm biết rồi, nói tóm lại, tôi không đồng ý!” Đông Phùng Lưu cười khỉnh, giọng điệu vô cùng chắc chắn, bộ dáng không hề có ý muốn thương lượng gì.

Đường Tinh Khanh cắn môi, cô thật sự hết cách rồi, Đông Phùng Lưu độc tài như thế, mà cô thì lại không muốn từ bỏ âm nhạc, thế thì phải làm sao đây?

Đã vậy cứ mặc kệ ý kiến của anh ta luôn cho rồi!

Nghĩ thế, Đường Tinh Khanh liền nói: “Vậy được, thế anh cho tôi mượn ít tiền được không….”

Tiền trong thẻ ngân hàng bố cô để dành cho cô đi học đã bị khóa rồi, Tiết Bình Hương lại không cho cô tiền, bây giờ cô chỉ có thể nhờ cậy Đông Phùng Lưu mà thôi!

“Cô cần tiền làm gì?” Đôi mắt Đông Phùng Lưu híp lại, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu, về mục đích mà Đường Tinh Khanh muốn vay tiền, thì anh ta cũng đoán được, nhưng anh ta vẫn muốn xem cô ta tính nói dối thế nào!

“Tôi cần tiền…Tôi…” Đường Tinh Khanh mở miệng, nghĩ một hồi lâu nhưng cũng không biết phải nói dối thế nào, thế là khuôn mặt cô đỏ bừng lên, tức giận cắn răng mà thẳng thừng nói luôn: “Đông Phùng Lưu, tôi muốn đi học, muốn được học âm nhạc, tôi không có tiền nộp học phí thế nên muốn mượn anh, anh yên tâm, sau này tôi chắc chắn sẽ trả!!!”

“Ồ, thế cô nói xem tại sao tôi phải cho cô mượn tiền chứ? Cô không phải là con gái cưng của nhà họ Đường sao? Cần gì mượn tiền tôi chứ!”

Đông Phùng Lưu nhíu mày, rồi không nhịn được mà cong môi cười, đối với việc cô không nói dối để lừa mình, anh ta vẫn rất là hài lòng.

“Mẹ kế của tôi âm thầm quấy rối, đã khóa toàn bộ thẻ ngân hàng mà bố tôi cho, bây giờ tôi thật hết cách rồi, Đông Phùng Lưu, anh cho tôi mượn chút tiền đi, sau này tôi chắc chắn sẽ trả anh mà!”

Đường Tinh Khanh ngẩng đầu nói một cách sốt ruột, nhưng Đông Phùng Lưu dường như chẳng có phản ứng gì, vẫn cứ giữ im lặng.

“Khá khen cho cậu chủ nhà họ Đông Phùng.” Đường Tinh Khanh nhìn phản ứng đó của Đông Phùng Lưu, liền cắn môi nói tiếp: “Người phụ nữ của mình đã đến tìm anh ta vay tiền, ấy thế mà anh ta vẫn cứ như kẻ vắt cổ chày ra nước vậy, hừ!”

Đông Phùng Lưu cong môi cười lạnh lùng: “Cô không cần khiêu khích tôi đâu, không có tác dụng đâu!”

Anh ta nói xong, liền đi đến trước mặt Đường Tinh Khanh, dùng ngón tay thon dài của mình nâng cằm cô lên, hơi có vẻ xấu xa mà nhìn cô: “Đường Tinh Khanh, cô có biết một dâm phụ phải làm sao thì mới sống tốt được không?”

Vừa nói, anh ta vừa dùng tay bóp cằm cô.

Đường Tinh Khanh liền cảm nhận được sự đau đớn ở cằm, nhíu mày cãi lại: “Tôi nói rồi, tôi không phải!”

Đột nhiên, Đông Phùng Lưu nghiêng người về phía trước, dán môi sát vào gò má Đường Tinh Khanh, rồi dùng răng cắn tai cô: “Bởi vì dâm phụ có thể thỏa mãn dục vọng của đàn ông, thế nên nếu muốn tiền thì hãy đến lấy lòng tôi đi.”

Đông Phùng Lưu nói xong, liền mạnh mẽ liếm mút vành tai trắng nõn của Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh lại như thể bị điện giật, trái tim cô đập nhanh vô cùng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp: “Ưm…. Không…”

Đúng lúc này thì Đông Phùng Lưu lại đẩy Đường Tinh Khanh ra, rồi nói rằng: “Thế nhưng mà, lần này thì không dễ thế đâu, nếu cô không nói ra khỏi mồm, thì tôi sẽ không đồng ý đâu!”

“Anh…anh…” Đường Tinh Khanh thở gấp, hai má đỏ như máu, cô nhìn chòng chọc vào anh ta nói: “Anh xem tôi là gì chứ? Lần trước là lần cuối cùng rồi, anh đừng mơ tôi sẽ chiều ý anh thêm lần nữa, tuyệt đối không thể nào có chuyện đó đâu!”

“Thế sao? Không thể nào?” Đông Phùng Lưu khinh thường cười lạnh: “Tôi còn nghĩ cô là dâm phụ trời sinh để chiều lòng đàn ông cơ!”

“Anh…anh…”

Sự tức tối của Đường Tinh Khanh đã đạt đến đỉnh điểm, cô cắn chặt răng, cái câu nói ác độc mà sỉ nhục này của Đông Phùng Lưu vừa nói ra thì cô chẳng kìm nổi nữa mà hoàn toàn sụp đổ, vành mắt nóng lên, rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi ngay trước mắt anh ta.

Đông Phùng Lưu dù rất thích thú nhìn bộ dáng đau thương thảm hại của Đường Tinh Khanh, nhưng anh ta cũng giống những người đàn ông khác, chỉ cần nhìn thấy phụ nữ khóc liền bực bội không thôi, thế là liền quát át đi: “Đủ rồi, cô khóc tang đấy à?”

Đường Tinh Khanh liền vội bặm chặt môi lại, mạnh mẽ ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Thế là Đông Phùng Lưu lại càng tức giận, ánh mắt anh ta đúng lúc nhìn thấy chiếc vòng trên tay Đường Tinh Khanh, thế là anh ta chẳng nói chẳng rằng kéo tay cô mà tháo sợi dây ra, sau đó đi đến bên cửa sổ rồi vứt sợ dây xuống dưới hồ bên ngoài vườn.

“Đông Phùng Lưu, anh làm gì vậy?” Đường Tinh Khanh ngơ ngác trợn mắt lên, rồi lại điền cuồng hét lên, đó là vòng tay mà bố tặng cho cô, là một bộ với chiếc ngọc bội cổ kia.

Đông Phùng Lưu quay lại, cười lạnh lùng nói với Đường Tinh Khanh: “Cô không cần khóc tang nữa, nếu mà trong vòng 1 tiếng cô có thể tìm thấy chiếc vòng tay đó, tôi sẽ đồng ý yêu cầu của cô!”

Anh ta nói xong liền quay người đi ra ngoài.

“Tên khốn kiếp!!!” Đường Tinh Khanh ngẩn người ra đó, nhìn bóng dáng rời đi của Đông Phùng Lưu cô liền hét lên một câu, rồi sau đó thì cô không dám tiếp tục chậm trễ, vội vã đi xuống dưới tìm chiếc vòng tay đó.

Đường Tinh Khanh cũng nhìn thấy vòng tay bị vứt xuống cái hồ ở trong vườn, thế nên liền đứng bên hồ bắt đầu ngẫm nghĩ.

Cô lấy một vật gì đó để thử độ sâu của hồ, Đường Tinh Khanh nhận ra rằng hồ nước này rất sâu, nhưng có lẽ không cao hơn người cô, thế là liền nuốt một ngụm nước bọt.

Xuống hay không xuống?!

Đường Tinh Khanh nhìn phía sau cô thì không thấy một người giúp việc nào cả, bây giờ chỉ có một mình cô, chẳng ai có thể giúp cô cả, mà quan trọng nhất là…Đường Tinh Khanh cô lại hoàn toàn không biết bơi!!!!

Cô mím chặt môi, rồi lại nghĩ đến việc nếu cô phải từ bỏ âm nhạc, rồi sống một cuộc đời sống không bằng chết này trong nhà Đông Phùng Lưu, thì cô chắc chắn sẽ phát điên mất.

Nghĩ thế, cô liền hít một hơi thật sâu rồi nhảy ùm xuống hồ.