Nghe được tiếng bước chân, mấy người kia quay đầu nhìn sang, nhìn thấy là Trình Vũ, mấy người bọn họ lập tức cung kính gật đầu với cô rồi kêu to: "Mợ chủ."

Mặc dù mối quan hệ vợ chồng của cô với Lục Vân Cảnh rất xa cách, nhưng với tư cách là vợ của Lục Vân Cảnh, những người dưới quyền anh luôn tôn trọng cô

Người dẫn đầu không chỉ là vệ sĩ của Lục Vân Cảnh mà anh ấy còn kiêm chức trợ lý của anh, Trình Vũ cũng nhận thức anh, anh ấy tên là Kim Lê Dương.

Không giống với sắc mặt luôn âm trầm của sếp anh ấy, Kim Lê Dương lại là người cực kì hòa ái, anh luôn mang theo ba phần cười khi nhìn thấy người khác. Lúc này anh cười ha hả với Trình Vũ nói: "Làm sao mợ chủ lại tới đây vậy?"

Gần đây cuộc sống sinh hoạt của cô và Lục Vân Cảnh đều phân biệt rõ ràng, cô chưa bao giờ đến gần địa điểm độc nhất của Lục Vân Cảnh. Điều này cũng có thể hiểu tại sao Kim Lê Dương lại thấy lạ khi thấy cô xuất hiện ở đây.

Trình Vũ có chút ngượng ngùng, cười nói: "Tới sân sau đi dạo, vừa vặn đi tới bên này nên lại đây xem một chút."

"Thì ra là thế." Kim Lê Dương gật đầu cười, sau đó lại cung kính nói: "Vậy thì xin mợ chủ cứ tự nhiên."

Sau đó Kim Lê Dương vô cùng biết điều không nói thêm điều gì nữa, mà Trình Vũ cũng cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Sân huấn luyện của Lục Vân Cảnh nhìn hơi giống với sân huấn luyện của quân đội, bên trong cài đặt rất nhiều chướng ngại vật, nhất định phải ở trong thời gian quy định vượt qua chướng ngại vật, hơn nữa hết vòng này lại đến vòng khác..

Ở trong sân, Lục Vân Cảnh mồ hôi chảy xuống như mưa, trên người anh chỉ mặc một chiếc quần rằn ri, phần nửa người trên trần trụi lộ ra cơ bắp rắn chắc và mạnh mẽ.

Cũng không biết từ lúc nào, trong ấn tượng của cô về thiếu niên gầy yếu lại thê thảm đã biến thành người đàn ông cao lớn cường tráng như thế này. Lúc trước anh có thể một lần hành động nắm lấy quyền hành nhà họ Lục, nói rõ từ rất sớm anh đã bắt đầu lập kế hoạch mưu đồ rồi. Hơn nữa thể chất cường tráng như vậy cũng không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, cũng không biết trong bóng tối anh đã luyện bao nhiêu công phu nữa. Nhà họ Lục nhiều người khôn khéo như vậy cũng không phát hiện ra, cuối cùng bị anh cái này như một con hắc mã mạnh mẽ đột nhiên xông ra đánh một cái trở tay không kịp, có thể tưởng tượng được tâm cơ của người này cỡ nào thâm trầm.

• Hắc mã: Ngựa đen.

Đương nhiên, tất cả những thứ trên đời này cũng không phải dễ dàng có thể lấy được, vì thế Lục Vân Cảnh có được như ngày hôm nay đã trải qua bao nhiêu gian khổ chỉ có bản thân anh mới biết, những vết sẹo trên người anh cũng là bằng chứng cho sự kiên cường của anh.

Thời gian trôi qua Lục Vân Cảnh lại luyện qua một đợt huấn luyện, anh từ trong sân huấn luyện đi ra, một vệ sĩ lập tức giúp anh đắp khăn tắm. Lục Vân Cảnh nhìn thấy Trình Vũ đứng ở bên ngoài, sắc mặt anh cũng không có biến hóa gì, chỉ hỏi nói: "Tại sao em lại ở chỗ này?"

Trình Vũ phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện Lục Vân Cảnh đã luyện xong rồi, mà cô dĩ nhiên đã đứng đây và quan sát anh cho đến khi anh kết thúc.

Trình Vũ có chút ngượng ngùng: - (囧, cười khan hai tiếng nói: "Em tản bộ đến bên này, thuận tiện sang đây ghé xem."

Lục Vân Cảnh cũng không hỏi nhiều hơn, chỉ gật đầu nhẹ nhàng "ừ" một tiếng rồi trực tiếp đi qua bên người cô.

Trình Vũ quay đầu nhìn bóng lưng của anh, cơ bắp trên người anh từng cục cho nên bả vai cũng lộ ra rất rộng, vóc dáng người anh rất cao, thân ảnh cao lớn càng cho người khác một loại cảm giác uy nghiêm bức người.

Trên thực tế, vừa mới ở nhà họ Trình cô có lực lượng tự tin can đảm như vậy cũng là vì hôm nay cô là vợ của Lục Vân Cảnh. Mà người nhà họ Trình không dám làm gì cô, nói trắng ra cũng chỉ là bởi vì kiêng kị Lục Vân Cảnh mà thôi.

Trình Vân Mông nói không sai, cô xác thực là cáo mượn oai hùm.

Nếu như không có Lục Vân Cảnh, cô thực sự sẽ chẳng là cái gì, hôm nay cô càng không có khả năng chống lại cùng người nhà họ Trình.

Cũng bởi vì đã có Lục Vân Cảnh, những người.. bỏ đá xuống giếng kia mới không công khai chế ngạo cười nhạo trước mặt cô, cũng là bởi vì đã có Lục Vân Cảnh nên mẹ nuôi của cô sống ở nhà họ Trình mới có thể trôi qua thanh tịnh.

Chỗ dựa cường đại như thế vậy mà kiếp trước cô lại làm như không thấy, không chỉ như thế còn trốn anh càng xa càng tốt. Đương nhiên cũng không trách được bản thân mình, khi đó mình đã đối với sinh hoạt chết lặng, hoàn toàn là dùng tâm tính để trốn tránh cuộc sống.

Nhưng bây giờ, khi cô biết rõ tánh mạng của mình có lẽ chỉ còn vài năm ngắn ngủi, lúc này đây, cô không muốn bản thân lại trôi qua cuộc sống mơ mơ màng màng như vậy nữa.

Cô muốn làm cho cuộc sống của mình thú vị đặc sắc hơn, cô muốn giải quyết tính toán nợ nần rõ ràng của kiếp trước cô chưa kịp làm, như vậy cô mới không cô phụ bản thân mình đã sống lại một lần nữa.

Vì Lục Vân Cảnh không muốn ly hôn, vậy tại sao không thay đổi phương thức ở chung hòa hợp với anh, không nói đến việc trở thành vợ chồng chính thức với anh, chỉ cần cô hơi hòa hoãn chút quan hệ với anh, sau này cuộc sống của ô cũng sẽ trôi qua rất tốt.

Huống chi, không phải kiếp trước người ta còn cứu cô đấy sao?

Nghĩ đến đây, cô bèn mở miệng gọi lại anh, "Vân.. Vân Cảnh."

Sau khi cô gọi tên anh xong, cô căng thẳng nắm chặt hai tay lại, Lục Vân Cảnh đang đi về phía trước bước chân anh dừng lại, anh quay đầu lại nhìn cô nàng, đuôi lông mày của anh cau lại, ánh mắt thâm thúy dù là chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú cũng có một loại lực lượng bức người.

"Em gọi anh là gì?" Anh hỏi cô.

Kết hôn lâu như vậy, cô chưa bao giờ chính thức gọi anh, thậm chí thỉnh thoảng phải chào hỏi, cô chỉ gọi một cách lịch sự và xa cách, anh Lục, đây là lần đầu tiên cô gọi anh bằng tên của anh, nhưng lại gọi được thân mật như vậy..

Anh mạnh mẽ như thế khiến cho lòng người sinh ra sợ hãi. Những gì cô muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, đặc biệt là khi anh nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao và biển cả, cô càng khẩn trương thấp thỏm không yên, sau nửa ngày cô mới tìm thấy giọng nói của mình và ngập ngừng nói: "Em.. Chúng ta là vợ chồng, em có thể gọi tên của anh được không?"

Một lúc lâu anh cũng không nói gì, mà cô rõ ràng phát hiện ánh mắt của anh tựa hồ sắc bén rất nhiều, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, giống như muốn xuyên thấu cả người cô.

Cô không thể chịu được cái nhìn chằm chằm của anh, thậm chí cô còn nghĩ tới việc chạy trối chết.

Ngay khi cô đang suy nghĩ xem có nên xin lỗi anh vì sự liều lĩnh và thô lỗ của mình hay không, đã thấy ánh sáng trong mắt Lục Vân Cảnh hơi liễm lại, nói khẽ: "Có thể."