Trình Vũ bị ánh nắng ban ngày Chước Dương kích thích tỉnh đấy, thiêu đốt đánh thức, cô nheo mắt điều chỉnh ánh sáng rồi mới mở mắt. Cô thật bất ngờ phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng sạch sẽ, thoải mái và lộng lẫy.

Trình Vũ nhận ra đây là gian phòng của cô.

Cô có chút nghi hoặc, vì sao bây giờ cô còn có ý thức, người đó không phải đâm chết cô sao?

Trình Vũ thử ngồi dậy, nhưng khi cô ngồi dậy, cô nhận ra có điều gì đó không đúng, ngực cô không hề bởi vì ngực cô không còn cảm thấy đau đớn do cử động nhẹ của cô, và cơ thể cô dường như không còn yếu như trước.

Cô vô thức đưa tay vào bộ đồ ngủ của mình và sờ lên, vừa sờ xong cô quá sợ hãi.

Da trên ngực mịn màng và tinh tế, thậm chí ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có!

Tại sao có thể như vậy? Cô rõ ràng còn nhớ rõ trước khi mất đi ý thức cô bị người đâm một đao. Nếu hôm nay cô không chết mà còn tỉnh lại từ trên giường, trên người một vết thương nhỏ cũng không có. Kể cả vết thương khâu lại do Lục Vân Cảnh thay đổi trái tim của cô khâu lại miệng vết thương đều không tồn tại.

Điều này hoàn toàn không thể hiểu được!

Ngay khi Trình Vũ bắt đầu nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Vũ ngẩn người, suy tư trong chốc lát mới xuống giường mở cửa.

Một người phụ nữ trung niên đứng ngoài cửa, mặc đồng phục người giúp việc màu đen, mỉm cười với cô khi thấy cô mở cửa và nói: "Thưa cô, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời cô xuống ăn sáng."

Trình Vũ sững sờ nhìn người trước mắt, thật lâu mới kịp phản ứng, vẻ mặt cô lộ ra kinh ngạc nói: "Bảy.. Chị Bảy, tại sao chị lại ở chỗ này?"

Có lẽ là do cô phản ứng quá lớn, Chị Bảy cũng cũng nhìn cô ấy một cách khó hiểu, sau đó nói:: "Hôm nay đến lượt tôi làm, cô làm sao vậy?"

"..."

Làm sao có thể? Lúc cô trở lại, trong nhà người làm thuê, làm vườn, bảo vệ đều đã đi hết, Chị Bảy là tới lúc nào?

Ngay khi Trình Vũ còn đang nghi hoặc thì nghe thấy dưới lầu có người kêu Chị Bảy một tiếng, Chị Bảy đáp lại và nói với Trình Vũ: "Tôi có việc phải làm trước hết xuống lầu rồi, cô dọn dẹp thì xuống dùng cơm đi."

Một lúc lâu sau khi Chị Bảy rời đi, Trình Vũ mới từ trong nghi hoặc hoàn hồn, cô trở lại trong phòng, nhìn qua trong phòng quen thuộc hết thảy, hiện tại trong đầu dấu đầy chấm hỏi ().

Ánh mắt đảo qua tủ đầu giường, cô thấy trên đó có một chiếc điện thoại di động, là một chiếc điện thoại thông minh kiểu cũ, không có thiết kế thẩm mỹ, cái này cũ rồi sao vẫn xuất hiện trên bàn đầu giường của cô?

Trình Vũ đi qua lấy điện thoại di động cầm lên, nhưng khi cô nhìn thấy ngày tháng hiển thị trên màn hình lại càng hoảng sợ.

"Ngày 2 tháng 7 năm 2010?"

Có chuyện gì vậy? Vì sao ngày tháng trên điện thoại lại hiển thị chính là năm 2010? Nếu như nói cô mê man trong hai năm, như vậy trước mắt hẳn là 2020 năm!

Trình Vũ đột nhiên phát hiện không đúng, cô đang nhìn tay mình cầm điện thoại, đôi tay này trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, hoàn toàn không hề khô ráp mất nước sau khi ốm nặng, giống như cành cây chết khô.

Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng đi đến trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trong kính này, cô quả thực sợ ngây người.

Khuôn mặt trái xoan chuẩn, đôi mắt to và sáng, tràn đầy sức sống tươi trẻ. Mũi căng mọng, đôi má trắng nõn mềm mại và đôi môi căng mọng, quyến rũ

Hoàn toàn không phải bệnh nặng về sau hình dung tiều tụy mặt.

Trình Vũ bấm một cái trên cánh tay, cô rõ ràng cảm nhận có một cơn đau sâu sắc truyền đến, dường như muốn nhắc nhở cô rằng tất cả những thứ trước mắt này không phải đang nằm mơ.

Trình Vũ ngồi yên trên giường nửa giờ, trên đường Chị Bảy lại gọi cô một lần, nhưng cô không có mở cửa. Tất cả những điều này trước mặt cô thật không thể tin được, nhưng sự thật lại nói cho cô biết, cô thật sự đã trở lại mười năm trước.

Năm nay, cô và Lục Vân Cảnh kết hôn vẫn chưa tới một năm, thân thể của cô còn không có xuất hiện không khỏe, mà Lục Vân Cảnh cũng chưa bị bắt vì tội giết người để cứu cô.

Qua nửa giờ, cô mới hoàn hồn, sau đó mặc quần áo đi ra ngoài. Ngoài cửa là hành lang trải thảm, những tấm thảm mềm mại lộng lẫy, mỗi thứ đều có giá trị, nhưng ở đây chỉ dùng để lát.

Thang cuốn với sự tinh xảo và tay nghề thủ công được đánh bóng không tì vết, phía trên đầu có treo một chiếc đèn chùm tinh xảo lớn và lộng lẫy. Trần nhà được phun mực hoa văn như tranh vẽ, viền trần cũng được mạ một lớp vàng, Khắp nơi trong phòng đều tràn đầy xa hoa. Lãng phí.

Trình Vũ đánh giá gian phòng mỗi một chỗ, nó hoàn toàn khác với những gì cô đã thấy trước đây, ngôi nhà cô nhìn thấy trước đây chết chóc và im lìm, nhưng bây giờ nó vẫn còn sống, sống với sức sống vô cùng bá đạo.

Đôi mắt cô từ từ rơi khỏi chiếc đèn chùm lớn, rồi cô quét đến bóng dáng cao lớn ở cửa.

Anh bước vào qua cửa, trên người chỉ mặc một chiếc quần tây rằn ri, nửa thân trên trần trụi phủ một chiếc khăn tắm rộng, để lộ cơ ngực cường tráng, rắn chắc.

Mái tóc xoăn nhẹ ướt đẫm mồ hôi, một hai sợi lòa xòa trên trán. Tuy nhiên, mái tóc rối bù này vẫn không thể phá vỡ những đường nét trên khuôn mặt bộ mặt anh nguội lạnh kiên nghị. Hàng lông mày rậm và đôi mắt thâm thúy tạo cho khuôn mặt nguội lạnh mặt thêm vài phần lành lạnh. Môi anh ta theo thói quen mím lại, độ cong khóe miệng vĩnh viễn lạnh lùng, không nói lời nào, khí thế đã âm thầm cho người cảm giác áp bách.

Anh bước tới cửa, một người giúp việc đã bước tới kính cẩn giúp anh thay đôi giày đã giẫm lên đất và đi đôi dép sạch sẽ.

Nhìn qua người quen trước mắt, Trình Vũ vô ý thức dừng bước.

Đây hết thảy đều đến quá đột ngột, đột nhiên tỉnh lại, chợt biết tin Lục Vân Cảnh giết người bị bắn chết, rồi đột ngột trở về mười năm trước, những thăng trầm lớn nhất của cuộc đời chồng chất chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã kết thúc.

Trước khi có thời gian để lấy lại hơi thở, cô đã hoàn thành một lần đầu thai trong một khoảng thời gian đáng kinh ngạc.