Lớp trưởng khó xử nhìn Lục Thừa Duẫn giọng thương lượng:

“Nếu không, cậu đưa Giản Chu Nghiên đến bệnh viện trước đi?” Sau đó lại nói với các bạn khác: “

Những ai không có việc gì thì lại đây ăn tôm Fourshu đi, Lục tiên sinh ra tay đúng là hào phóng.”

Ngay cả Tạ Bác Nghệ cũng bị loại tôm hùm này hấp dẫn, chạy tới xí một con, nhị thế tổ cũng khen: “Không tồi.” Vẻ mặt hắn đầy thâm ý nhìn thoáng qua Trình Vũ nói: 

“Lục Vân Cảnh tốt xấu cũng xem mặt mũi cô mới tặng một bàn tôm lại đây, cảm tạ.”

Những người khác nghe thế cũng sôi nổi cảm ơn Trình Vũ. Bởi vậy đám Giản Chu Nghiên càng thêm xấu hổ, Giản Chu Nghiên vốn muốn cho mọi người xem Trình Vũ ác độc thế nào, tốt nhất là tất cả mọi người căm ghét né Trình Vũ càng xa càng tốt, không ngờ, chỉ bởi vì một mâm tôm hùm mọi người đều thấy Trình Vũ tốt.

Càng như vậy càng thêm làm Giản tiểu thư có vẻ nàng đáng thương, Giản Chu Nghiên cắn chặt răng, cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ yếu ớt nói với Lục Thừa Duẫn: “Thừa Duẫn, đưa em đi bệnh viện trước đi.” 

Lục Thừa Duẫn đưa Giản Chu Nghiên đi, Trình Tư Mông với Thu Đường tự nhiên cũng đi theo, Thu Đường đi chậm hai bước, hỏi Trình Tư Mông:

“Cái kia…… Không phải nói Trình Vũ với Lục tiên sinh quan hệ không tốt sao? Vậy sao anh ta còn đưa tôm hùm lại đây?” Trình Tư Mông luôn coi thường Thu Đường cho nên khi Thu Đường nói chuyện với cô ta cũng không khỏi có vài phần lấy lòng. 

Trình Tư Mông nghe thế, hừ lạnh một tiếng, xem thường nói:

“Quan hệ không tốt? Lần trước tôi bất quá chỉ nói Trình Vũ hai câu Lục Vân Cảnh đã khiến cho người ở Phong Quốc chặt đứt đường đi của sản phẩm nhà tôi, quan hệ không tốt sao anh ta có thể che chở cô ta chứ?” Trình Tư Mông nói xong còn không quên liếc mắt đầy ẩn ý.

Thu Đường nghe mà khuôn mặt tức khắc trắng bệch, sở dĩ dám giúp đỡ Giản Chu Nghiên châm chích Trình Vũ, chỉ vì hiện giờ Trình Vũ đã không còn là Trình đại tiểu thư, dù trở thành Lục phu nhân thì bất quá cũng chỉ là hư danh mà thôi, không có gì phải sợ hãi, nhưng nếu nói quan hệ của Lục tiên sinh cùng Trình Vũ không như lời đồn. Ngay cả Trình gia Lục Vân Cảnh còn xuống tay, như vậy cô ta…… Tay chân Thu Đường không khỏi run run lên, quả thực cô ta không dám nghĩ tiếp. 

Mấy người họ đi rồi, lúc sau Trình Vũ nghĩ nên gọi cho Lục Vân Cảnh, đây là lần đầu tiên gọi Lục Vân Cảnh không biết thế nào cô lại có chút khẩn trương.

“Lục…… Lục tiên sinh?” Trình Vũ thật cẩn thận hỏi.

“Ừ?” Thanh âm lành lạnh vang lên.

“Vừa mới rồi là anh bảo người ta đưa tôm lên sao?”

“Ừ.” 

“……”

Trình Vũ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cảm ơn anh.”

“Ừ.” Anh đơn giản lên tiếng.

“……”

Có đôi khi Trình Vũ cảm thấy Lục tiên sinh thật không giỏi nói chuyện phiếm với người khác, tựa hồ vĩnh viễn lãnh đạm thế này. Nhưng cố muốn hoa anh ấy sẽ ngoan ngoãn đi mua, muốn anh ấy dắt tay anh sẽ nắm tay cô, buổi sáng còn hôn tạm biệt, tuy rằng chỉ là chuồn chuồn lướt nước nhưng có thể làm Lục Vân Cảnh hôn đã là một thành tích rất khó có được. Mặc dù hiện giờ nghĩ đến vẫn có chút nóng mặt. 

“Muốn cùng nhau về không?”

Đột nhiên tiếng anh ấy vang lên lôi cô từ suy nghĩ về, Trình Vũ phục hồi tinh thần nói:

“Được, em đi chào hỏi bạn học cũ một cái.”

Trình Vũ đơn giản nói tạm biệt một tiếng liền ra cửa, Văn Hi mắng cô mê giai bỏ bạn, có chồng liền quên bằng hữu, Trình Vũ ngượng ngùng mỉm cười.

Ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Lục Vân Cảnh trong siêu xe ngừng ở cửa, Kim Lê Dương mở cửa xe, Trình Vũ nhìn thấy Lục Vân Cảnh ngồi ở bên trong.

Lên xe ngồi xuống cô hỏi: “Cái chỗ này cũng là sản nghiệp của Lục tiên sinh sao?”

“Ừ.” Tạm dừng trong chốc lát anh ấy lại nói: “Không biết nơi này là sản nghiệp của tôi sợ chỉ có một mình em.” 

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ tức khắc hổ thẹn, xác thật cô ít chú ý đến anh. Nghĩ đến cái gì cô lại nói:

“Lần trước ở quán bar gặp anh, không nghĩ tới ở chỗ này cũng gặp Lục tiên sinh, thật là có duyên nha, hai lần ở địa bàn của anh chơi đều gặp được anh.”

Lục Vân Cảnh không để bụng nói: “ Ừ, trùng hợp.”

“……”

Xe chậm rãi di chuyển, Trình Vũ và Lục Vân Cảnh ngồi bên nhau, hồi đầu ngồi cùng xe cô hơi bất an, hiện giờ Trình Vũ bỗng bình tĩnh hơn nhiều, đại khái cô biết nam nhân này kỳ thật không đáng sợ như lời đồn, hoặc là mỗi khi cô chậm rãi thăm dò rất nhiều thời điểm anh chọn dung túng cô.

Nhìn Lục Vân Cảnh đặt tay trên đùi, Trình Vũ biết lòng bàn tay có vết chai thật dày, khi anh nắm tay vết chai dày ma sát trên tay cô, sẽ làm cô ngứa ngứa tê tê. Không biết sao, cô lại hoài niệm cảm giác khi anh dắt tay cô, rốt cuộc nhịn không được cô trực tiếp bắt lấy cổ tay của anh, không dám quá lỗ mãng cho nên chỉ chộp lên cổ tay. 

Anh hơi hơi ngẩn ra quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi cô, Trình Vũ vội vàng né ánh mắt anh, không dám nhìn thẳng nên cô cúi đầu, cắn cắn môi nói: “ Em nhớ lúc được Lục tiên sinh nắm tay.”

Anh lại trầm mặc không nói gì, cô cũng không dám xem vẻ mặt của anh, một lát sau thì nghe anh ấy nói: “Ở trên xe sẽ không lạc đường.”

Nhớ tới lúc đó sở dĩ anh dắt tay cô, là bởi vì cô nói cô dễ dàng bị lạc đường. Cho nên anh nói như vậy, đại khái là uyển chuyển cự tuyệt cô đó hả?

Trình Vũ có chút mất mát, thấp giọng nói một câu: “ Được rồi, em biết rồi.”

Đang muốn rút tay về, không ngờ anh lại bắt lấy tay cô, cầm trong lòng bàn tay, sau đó mười ngón đan vào nhau, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, vô cùng liền mạch lưu loát.

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh vẫn như cũ bình tĩnh nắm tay cô, ngồi ở bên cạnh cô, vẻ mặt cô đầy nghi hoặc hỏi:

“Không phải nh nói ở trên xe không lạc đường sao?”

Sắc mặt âm lãnh y cũ chỉ nhẹ nhàng nói một câu bâng quơ: “Tôi sợ xe đi quá nhanh em lại bị vứt ra đường.” ( Bác tài S có ý kiến; Anh gì ơi, anh gì ơi, nãy giờ vì để anh dư dả thời gian nói chuyện với vợ, xe tui chạy chậm hơn chiếc xe đạp bên lề kia cơ mà, đã ngồi ăn thính còn bị lấy ra làm lí do, chán chả buồn nói----)

Trình Vũ: “……”

Xe tốt như vậy, sao có thể dễ dàng bay ra ngoài chứ…… ( Chiếc xe cũng bị oan nè:0... Tui giận anh Lục) 

Cho nên rõ ràng…… Rõ ràng là anh ấy cũng muốn nắm tay cô.

Ý tưởng này làm Trình Vũ có chút kích động, hơn nữa tay đan vào nhau như vậy, độ ấm từ tay anh tựa hồ truyền hết tới cho cô, tim cô bỗng đập nhanh hơn. 

Cứ như vậy anh ấy nắm tay cô tới nhà còn không buông ra, một đường nắm tay cô lên lầu, đi đến trước cửa phòng cô, anh mới dừng chân lại, nói: “Tới nơi rồi.” 

Trình Vũ lại không có ý buông tay anh ra, thực hưởng thụ loại cảm giác bước tới gần anh, cứ mỗi lần nam nhân này nhượng bộ cô, cho cô cảm giác khác là làm cô tham luyến.

Cho nên nghĩ nghĩ cô lại nói:

“Trong phòng em có loại ngon lắm, anh có muốn nếm thử không?”

Cơ hồ không thèm suy xét anh liền nói ngay: “Cũng được.” 

Trình Vũ cùng anh vào phòng, lúc này cô mới buông tay ra, trong phòng cô ở gần cửa sổ có một cái bàn tròn nhỏ, cạnh bàn tròn có cái ghế lười to, đây là nơi cô uống trà chiều. 

Lục Vân Cảnh đi đến ghế ngồi xuống, Trình Vũ liền xách trà cô thường uống trà đi pha cho anh, cũng không biết có phải khát nước hay không động tác anh uống có chút vội vàng, uống xong một ly lại tự mình rót một khác ly.

Ngồi trên ghế, tư thế như đang họp, mặc dù ngồi cũng cho người ta cảm giác uy vũ.

Trình Vũ nhìn lồng ngực lớn đó, lại có chút tưởng niệm khi được anh ấy ôm, ánh mắt lại quét đến cặp chân dài, cũng không biết ngồi ở trên có cảm giác gì. ( Chắc là không êm như nệm nhưng mà ngôn tình như phim nhé bé Vũ ê)

Trình Vũ cảm thấy quả thực cô giống sắc nữ đơn phương, cứ thấy là muốn câu - dẫn Lục Vân Cảnh, cái tâm tư xấu lại hay cố tình trồi lên góp vui khiến cho cô hết khống chế nó nổi. ( Mất hết chánh niệm rồi bé Vũ ê)

Hài tử thì không sợ sói, tuy rằng rất nguy hiểm nhưng Trình Vũ vẫn muốn thử một lần. 

Cho nên, đợi đến khi Lục Vân Cảnh uống xong trà, nhẹ nhàng dựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi, thời tới, Trình Vũ tìm được cơ hội, trực tiếp đi qua leo trên đùi anh ấy ngồi xuống, sau đó đem thân ghé vào trước ngực anh, rồi vòng tay ra phía sau lưng gắt gao ôm chặt. 

Thân thể anh ấy cứng đờ, ngay sau đó anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực anh, ngày thường vững vàng bình tĩnh lắm mà giờ giọng nói lộ ra vài phần hoảng loạn: “ Em…… Làm gì vậy?” Trình Vũ không dám nhìn mặt của anh, nên đem cứ vùi đầu trong lồng ngực anh, còn cố ý cọ cọ vào lồng ngực, nói như đương nhiên: “ Em muốn được anh ôm.” 

Lục Vân Cảnh: “……”

Muốn thấy người đàn ông đáng sợ, với bất cứ kẻ nào đều cũng không có cảm tình, muốn nhìn xem dưới vẻ cứng rắn đó, dưới khuôn mặt đó có thể lộ ra ôn nhu không, hoặc là nói cô muốn anh ở trước mặt cô thúc thủ chịu trói. Cô có lòng tham, cũng không thỏa mãn với việc anh ấy chỉ hôn lướt nước hồi sáng.

“Tôi nói rồi, Trình Vũ tôi rất nguy hiểm, em không nên tới gần tôi như vậy.” Ngữ khí có chút lạnh băng: 

“Mau đi xuống!” Anh lạnh giọng ra lệnh.

Trình Vũ hừ nhẹ trong lòng, sao có thể, 

Ngẩng đầu nhìn lại mặt mày anh lạnh lẽo, đáy mắt có lửa giận, tựa hồ muốn cảnh cáo cô, nhưng cô lại thấy vài phần hoảng loạn.

Hàm bạnh ra đến dọa người, chỉ là khuôn mặt đẹp như vậy, tuấn tiếu như vậy, nếu không phải loại người cự tuyệt ngàn dặm với thế giới, nếu anh không có danh tiếng đáng sợ thì không có gì để nghi ngờ anh ấy sẽ trở thành nam nhân vạn người mê. Đối với vẻ mặt lạnh lùng này ánh mắt Trình Vũ thế nhưng càng nhìn mê ly, cô theo bản năng duỗi tay xoa gương mặt anh, cảm giác thân thể cứng đờ thêm một chút, nhưng anh lại không trốn tránh. 

“Em nói em không xuống, anh sẽ làm gì em chứ?” Trình Vũ cười khẽ một chút:

“ Anh nói là anh nguy hiểm, em thật rất muốn nhìn xem Lục tiên sinh nguy hiểm lên sẽ là bộ dáng gì.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Sắc mặt Lục Vân Cảnh đen đến khó coi, cũng không tránh né cô vuốt ve gương mặt anh.

Ngực anh rộng lớn lại ấm áp, đùi rắn chắc hữu lực ngồi lên thật sự thực thoải mái, Trình Vũ chỉ chậm rãi trượt tay trên má anh từ trên xuống dưới, học động tác trước kia anh ấy làm là nhéo cằm anh, dùng ngón cái vuốt ve môi anh, bờ môi đơn bạc lại rất gợi cảm, cánh môi mềm mại chạm vào ngón tay cô, cô cảm thấy cả người run rẩy một chút. 

Nhưng anh lại bắt lấy cổ tay tay cô từ trên môi anh ra, ánh mắt lạnh băng, ngữ khí hàm chứa cảnh cáo: “Tôi nói lại lần nữa, lập tức đi xuống!” 

Thật là vô tình mà, đã làm thành như vậy mà anh còn thờ ơ. Ghét 

Nhưng mà nghịch phản tâm lý của Trình Vũ lại hoàn toàn bị kích ra, cô thật muốn nhìn, anh còn có thể lãnh đạm thế nào, cho nên cô không màng gì cả, hơi nhích người ngồi dậy, một tay bị anh chộp lúc nãy, nhưng tay còn lại vẫn đang ôm ót anh, nhắm ngay đôi môi đó trực tiếp hôn. 

Môi anh cũng lạnh giống người anh vậy, kinh nghiệm hôn không giỏi, nhưng Văn Hi là tài xế già, đã học bậc thầy thì hôn không thuần thục, cũng không quá kém. 

Môi mềm mại áp vào môi anh nghiền qua, lưỡi muốn vào thăm dò, nhưng anh ấy cắn răng cho nên cô cũng không vội, cứ từ từ gặm kaka.

Rất lâu anh cũng không có động tác khác, thân thể vẫn cứng đờ như lúc nãy, chỉ là thình lình bị Trình Vũ đánh vào mông, Lục Vân Cảnh khiếp sợ đến ngây ngốc như gà gỗ, thời điểm đó cô rất có cảm giác thành tựu, kiên nhẫn ôn nhu công hãm anh ấy tiếp.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe anh rên lên, cánh tay dài đột nhiên ôm lấy Trình Vũ, lưỡi nãy giờ vẫn luôn giấu sau răng cũng chợt chui ra câu lấy lưỡi Trình Vũ, trong nháy mắt đã đảo khách thành chủ, động tác có chút thô bạo mang theo sự điên cuồng. 

Trình Vũ thình lình bị hôn cũng hoảng sợ, nhưng thực mau cô đã bình tĩnh trở lại, câu lấy cổ anh, hai người ôm hôn thật sâu.

- -----oOo------