Nghe anh xin lỗi Trình Vũ có chút hổ thẹn, cô cúi đầu nói:

“Không có …… Cũng do em phản ứng quá lớn, về sau Lục tiên sinh có thể ôn nhu một chút với em, cứ theo tuần tự tiến tới, không cần lập tức cởi quần áo như thế, đột nhiên vậy em thích ứng không kịp, hơn nữa…… Anh cũng đừng thô lỗ quá nha.” 

Trình Vũ nói xong lại cẩn thận nhìn anh, lại thấy nãy hai mắt còn híp lại giờ Lục Vân Cảnh như bị chọt một cái, xoay đầu không nhìn cô, một lát sau mới biến âm nói:

“ Chắc em có điều không biết, tự chủ của tôi cũng không mạnh mẽ lắm đâu.”

“A?” Trình Vũ trong lúc nhất thời bị trì trệ. Lục Vân Cảnh cường thế thế mà nói “Tự chủ không giỏi” thật là rất biết cách làm người nghe khiếp sợ mà.

Ngữ khí anh có chút khàn khan:

“Em …… Không nên hơi một tí liền câu - dẫn tôi.”

Trình Vũ: “……”

Cô câu dẫn anh khi nào? Cẩn thận hồi tưởng một chút thì mới thấy tựa hồ hơi ái muội.

Bất quá, Lục Vân Cảnh vẫn rất bình thường, “ Em không nên hơi một tí liền câu dẫn tôi” giống như một câu giao tiếp đơn giản. Nói xong anh ấy lại nói: “Tôi về trước đây.”

Nhưng bầu không khí ái muội này làm Trình Vũ tham luyến, hơn nữa chuyện tối qua nhiều ít cũng làm cô có chút tiếc nuối, mắt thấy anh ấy thật sự phải đi, Trình Vũ vội vàng bắt lấy góc áo anh, cúi đầu không dám xem vẻ mặt của anh, cũng chỉ dùng một thứ âm thanh thực kiều mị gọi: “Vân Cảnh……” 

Chỉ gọi vậy lại không biết nói gì, chỉ là thanh âm này quả thực khiến người nghe tê dại, ngay cả Trình Vũ cũng thấy nổi da gà, rõ ràng cô cảm giác thân thể Lục Vân Cảnh cương một chút.

Mới bảo cô không nên hơi một tí liền câu - dẫn anh, nói chưa dứt lời cô liền cố tình muốn câu - dẫn tiếp, cô thực hưởng thụ cảm giác ái muội với Lục Vân Cảnh, đặc biệt là bình thường Lục Vân Cảnh cường thế lạnh băng, cao thâm khó đoán nên cô thích nhìn anh ấy ở trước mặt cô chân tay luống cuống.

Trong lúc nhất thời cả hai không nói gì, cô cứ như vậy lẳng lặng túm chặt góc áo anh, mà anh cũng không lấy tay cô ra, trong phòng lâm vào trầm mặc nhưng Trình Vũ lại cảm giác hình như nơi này có một loại ái muội ấm áp dễ chịu bò lên trên gò má khiến tim cô đập không nhanh hơn. Loại cảm giác này thật là làm người ta sung sướng đến mức hít thở không thông.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, đột nhiên anh nói: 

“Đến tột cùng em muốn cái gì, tôi cho em là được.”

Thân thể Trình Vũ cứng đờ, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh ngưng trọng, tựa hồ anh chính vực sâu thần bí lại rất nguy hiểm. Trình Vũ hiểu, trước kia anh cũng hỏi cô câu này, anh hiểu lầm là cô tới gần anh vì lợi, Trình Vũ có điểm tức giận, đơn giản nói:

“ Em muốn anh đó, anh xách anh cho em đi.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Anh quay đầu thu liễm ánh mắt, cô không rõ thần sắc anh, nhưng trong giọng nói anh lại lạnh băng:

“Tôi không thích đùa như vậy.” 

Ngữ khí kiểu này giống một loại cảnh cáo, nếu người bình thường nhân nghe được đại khái sẽ thu mình lại, nhưng Trình Vũ ở bên cạnh anh lâu rồi, lá gan cũng sớm được anh dung túng lớn hơn, cô túm áo anh với sức lực lớn hơn một ít, hơi ngưỡng cằm nói:

“Lục tiên sinh sao lại cảm thấy em nói giỡn?”

Anh chậm rãi rì quay đầu, sắc bén nhìn cô: “Vì sao em muốn tôi?”

Ngữ khí lạnh lại mang theo cảm giác áp bách, Trình Vũ tức khắc rùng mình, nhưng cô không lùi bước, vẫn ngưỡng cằm nói: “Bởi vì em thích anh.”

Lục Vân Cảnh nhìn Trình Vũ hồi lâu, sau đó khóe miệng cong lên, nhẹ giọng: “Thích?”

Rõ ràng là câu hỏi lại tựa hồ có ý trào phúng. 

Trình Vũ nhìn chằm chằm vào mặt anh, vẻ mặt như đang cười, nhưng nụ cười lại rất kỳ quái, như là trào phúng, trào phúng cô nói một câu ngu ngốc, lại hơi tà ác, giống như là người xấu trong phim khi có ý đồ xấu xa sẽ cười thế này.

Trình Vũ nhìn không thấu thần sắc trong mắt anh, nhưng vì anh cúi đầu nhìn nên bóng ma kia khiến khóe miệng cười thực rõ rang làm người sợ hãi.

Hồi lâu sau, anh híp mắt lại, lãnh đạm nói:

“Trình Vũ sao có thể thích tôi?”

Trình Vũ không biết vì sao anh khẳng định vậy, tuy rằng sắc mặt vẫn rất khó coi đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi nhưng những lời này lại làm cô nghe trong giọng nói anh có sự mất mát, cô cũng cảm thấy đau lòng, cô nhớ Lục Vân Cảnh đã từng nghe cô nói chuyện với bạn rằng sẽ không có chuyện cô thích anh. 

Khi khẳng định đó mới nói không bao lâu giờ lại kiên định nói cô thích anh, Lục Vân Cảnh là người cẩn thận sao có thể tin tưởng chứ?

Trình Vũ cảm thấy nói chuyện trọng sinh khẳng định là anh càng không tin, cân nhắc một chút, cô đơn giản nói:

“Lục tiên sinh có điều không biết, em từng có một giấc mộng, em mơ thấy em sinh bệnh rất nặng, là Lục tiên sinh cứu sống em, hơn nữa vì cứu em mà thậm chí anh lấy người sống để làm thực nghiệm, sau đó anh lại bị cảnh sát bắt, cuối cùng…… Cuối cùng anh bị xử bắn. Khi tỉnh mộng em cảm kích ân tình Lục tiên sinh gieo ở trong mộng nên em nghĩ phải hòa hoãn quan hệ với anh, chậm rãi tới gần anh. Sau này ở chung em từ từ phát hiện ra Lục tiên sinh rất có mị lực, hơn nữa Lục tiên sinh sẽ nguyện ý mua hoa, sẽ nguyện ý dắt tay em, khi em bị người khi dễ anh sẽ kịp thời xuất hiện bảo vệ em. Cứ như vậy, em dần thích Lục tiên sinh, muốn bên anh lâu dài, con cháu đầy đàn.”

Trên thực tế tuy rằng chuyện giấc mộng là giả dối, nhưng lời kia từ đáy lòng, xác thật trong bất tri bất giác cô thích anh rồi, có lẽ là ở thời điểm kiếp trước cô biết anh không màng tất cả cứu cô, có lẽ là khi nói quyền lực, tiền tài của anh đều do cô chi phối, có lẽ là mỗi khi cô bị khi dễ anh sẽ không do dự bảo vệ cô, tóm lại…… Ở trong vô thức cô thích nam nhân cao lãnh, khó tiếp cận này, thật sự ảo tưởng muốn cùng anh bên nhau lâu dài. 

Cô bình tĩnh nhìn anh, khí kiên định nói:

“Tới gần anh không cần danh lợi, chỉ cần anh thôi.” 

Sắc mặt anh đã không bức người như khi nãy, mà thay bằng sợ hãi tới mức dại ra, biểu tình vậy hoàn toàn không thích hợp xuất hiện trên người Lục Vân Cảnh.

Cũng không biết thêm bao lâu, anh ấy đột nhiên xoay người bước nhanh đến bên cửa sổ, dồn dập thò tay vào túi quần lấy thuốc hút. 

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Vân Cảnh hút thuốc, động tác có vẻ rất quen chắc là thường xuyên hút, chỉ là chưa bao giờ anh hút trước mặt cô. 

Hút tàn điếu thuốc, đem tàn ném vào thùng rác ở ngay góc bàn làm việc, anh xoay người nhìn cô, vì ngược sáng mà biểu tình càng khó phán xét.

Ánh mặt trời từ sau lưng phác hoạ thân ảnh anh, nhìn qua càng có vẻ dị thường cao lớn, ẩn nấp ở sau là một loại cảm giác sâu thẳm, hai mắt giống hai cái động tối, làm cho người ta lạnh cả sống lưng.

Trình Vũ theo bản năng nắm chặt tay, cô nhìn anh như vậy, cố chấp hỏi:

“Như vậy…… Lục tiên sinh thích em không?” 

Tuy rằng anh đối đãi với cô bất đồng, nhưng anh chưa bao giờ nói thích cô, nàng muốn được anh cho đáp án, muốn từ miệng Lục Vân Cảnh nghe được anh nói thích cô, muốn nghe nam nhân cường thế này thổ lộ.

Hắn đứng yên không động đậy, eo lưng thẳng tắp, hai mắt lại nhìn chằm chằm cô, trông rất nguy hiểm nhưng cô vẫn đủ dũng khí, hỏi:

“Lục Vân Cảnh anh thích em chứ?” Hỏi một câu như còn không đủ, cô lại hỏi tiếp:

“Anh thích em chứ Lục Vân Cảnh?”

Lục Vân Cảnh đột nhiên đi tới, anh đi rất chậm, nhưng không khí bởi vì có anh tồn tại mà trở nên đông đặc, thong thả ung dung bước, nhưng dưới chân vẫn phát tiếng vang bén nhọn như xé rách không khí. 

Một chút rồi lại một chút, áp lực đến tê dại Trình Vũ nhìn anh mà như có một loại mưa to gió lớn sắp đến, nguy hiểm cận kề hai mắt sắc bén như có thể cắt da cắt thịt, tuy rằng sớm đã thuyết phục mình không phải sợ, nhưng đối mặt thế này cô lại cũng không khỏi nhút nhát.

Theo bản năng cô lui về phía sau, phía sau lưng đụng bàn làm việc, anh đi đến trước mặt cô, hơi hơi khom người chống tay hai bên sườn cô, hoàn toàn giam cầm cô trong vòng tay anh. Hơi thở thuộc về Lục Vân Cảnh tới gần cùng áp lực. Ánh mắt đó cứ như vậy nhìn gần cô. Cô sợ Lục Vân Cảnh thế này, vô cùng sợ ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn thế kia, giống như một…… Giống một kẻ điên không còn lý trí.

“Em hỏi tôi có thích em hay không?” Anh khẽ mở môi, đột nhiên nâng cằm cô lên, sức lực không lớn lắm thậm chí còn mang theo chút ôn nhu, ngón cái anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô. Nhưng mà động tác như vậy lại làm Trình Vũ sởn tóc gáy.

Anh híp mắt lại, nguyên bản khuôn mặt một màu càng mịt mù:

“ Em có biết tôi trăm phương ngàn kế, không ngừng làm khiến bản thân cường đại là vì sao không?”

Trình Vũ cảm giác răng va vào nhau, cô ngơ ngác nhìn anh, căn bản không dám liều phản ứng, càng không thể trả lời anh. 

Nhưng mà anh dường như cũng không mong vào câu cô trả lời, tiếp theo anh dùng một loại ngữ khí đè thấp kiểu hung ác nói:

“Bởi vì tôi phải có được em, bởi vì tôi muốn đem em chiếm làm của riêng!” Sau đó anh chậm rãi tiến đến bên tai cô, đè thấp thanh âm trong nguy hiểm có từ tính:

“ Em nói, tôi có thích em hay không?”

“Oanh!”

Trình Vũ chỉ cảm thấy đỉnh đầu nổ tung thành một tiếng vang lớn, vẻ mặt thật không dám tin nhìn Lục Vân Cảnh. 

Bởi vì phải có được em, bởi vì tôi muốn chiếm em làm của riêng tôi!

Chưa bao giờ Trình Vũ nghĩ sẽ từ miệng Lục Vân Cảnh cô nghe được những lời như vậy, sự cường thế bá đạo rạch ròi nói thẳng, vì anh luôn có vẻ khó tiếp cận, giống như không ai biết anh suy nghĩ gì, ngay cả cô cũng không hiểu được anh, vừa mới trực tiếp hỏi anh có thích cô không, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ được anh trả lời, theo bản năng cô cảm thấy với tính cách đó hẳn là anh sẽ không trả lời những vấn đề như vậy.

Nhưng giờ anh này nói thẳng chẳng chút cố kỵ, sở dĩ anh trăm phương ngàn kế, sở dĩ anh không ngừng cường thế là vì cô, vì muốn chiếm cô cho riêng mình.

Trước mắt dường như không chân thật, dường như cố tiến vào một loại ảo cảnh, bên trong cô gặp một Lục Vân Cảnh cô chưa từng gặp qua, một người hoàn toàn không chân thật.

Trình Vũ hơi hé miệng lại phát hiện mình nói không nên lời. 

Lục Vân Cảnh không biết nghĩ tới gì, lại thấy mặt mày anh dần dần ảm đạm đi, ánh mắt nhìn cô lại có chút mê ly, ngón cái mềm nhẹ vuốt ve môi cô, khàn khàn nói:

“Tôi biết em sợ tôi, không thích tôi, chuyện này không là gì, tôi cũng không cầu được em thích, tôi chỉ nghĩ để em ở bên người tôi, tôi bảo hộ em một đời an ổn là đủ.”

Ngữ khí anh ấy thực thong thả, chậm rãi đến thế làm cô nghe trong ấy sự ôn nhu chưa từng có.

Một đời an ổn sao?

Cái gì cũng đều không cần, cũng chỉ muốn bảo hộ cô một đời an ổn, chẳng sợ mối quan hệ nửa xa lạ, cũng không mong cầu được đáp lại, cho nên kiếp trước Lục Vân Cảnh cũng là nghĩ như thế sao?

Bởi vì muốn cho cô một đời an yên, cho nên khi cô bệnh nặng anh không rời không bỏ, không màng tất cả cứu cô? 

Không biết như thế nào, nghĩ đến đời trước, cô cũng không hề biết bên người có một người che chở cô như vậy, thẳng đến khi hiểu ý nghĩa sự sống của cô với anh, nghĩ đến đó cô liền cảm thấy cái mũi lên men, khổ sở muốn phát khóc.

- -----oOo------