Nghe ba chữ đó, Minh Hân Dao sửng sốt một chút lại làm ra vẻ nghi hoặc:

“Lục Vân Cảnh? Tớ bởi vì Lục Vân Cảnh mà muốn giết cậu?”

Trình Vũ nhìn chằm chằm mặt cô ta, bình tĩnh nói: “Không phải cô thích anh ấy sao?” 

Minh Hân Dao lại cười, giống như đang cười Trình Vũ vô tri: “Tớ thích Lục Vân Cảnh? Vì sao lại thích anh ta? Tớ sẽ thích chồng bằng hữu à?”

“Rất đơn giản……” Trình Vũ bình tĩnh như nước chảy xuôi dòng:

“Lục Vân Cảnh và cô có rất nhiều điều tương tự từng trải qua, khi còn nhỏ bị người khác khinh nhục, nhưng Lục Vân Cảnh cuối cùng cũng phá kén thành điệp hiện giờ ai nghe tiếng anh ấy là sợ vỡ mật, những kẻ đã từng khi dễ anh ấy đều bị anh ấy đánh bò không dậy được. Mà những kẻ khinh nhục cô trong đó hiện giờ cũng bị thế, nên cô sinh tâm sùng bái anh ấy, vì dù cô không có năng lực phản kích những kẻ đã từng khi dễ quá cô nhưng anh ấy có thể, thế là cô liền đem anh ấy trở thành người ký thác tinh thần, từ đối tượng sùng bái dần dần thay đổi bằng sự ái mộ, cho nên cô đố kỵ với tôi muốn giết chết tôi.” 

Nếu cô đoán không sai thì kiếp trước Minh Hân Dao sở dĩ muốn giết chết cô hơn phân nửa là vì Lục Vân Cảnh tự hủy tương lai của bản thân cứu cô. Minh Hân Dao là bằng hữu của cô nên luôn biết tình trạng hôn nhân của họ cơ bản giống như người xa lạ ở chung, cho nên trước khi Lục Vân Cảnh cứu cô Minh Hân Dao vẫn không động thủ. Còn đời này cô ta hành động sớm là vì cô trọng sinh khiến rất nhiều chuyện thay đổi, đương nhiên biến chuyển đầu tiên chính là quan hệ của vợ chồng cô, bị tập kích cũng là vì cô nói cho Minh Hân Dao và Văn Hi sự thay đổi này cho nên này giờ có thể giải thích vì đời trước cô lâu như vậy mới chết.

Cũng không biết có phải do bị Trình Vũ nói trúng không mà thái độ của Minh Hân Dao nhất thời thay đổi, một lát sau cô ta mới nói:

“Cậu nói đúng, đối với Lục Vân Cảnh xác thật tớ sùng bái thật, tớ bội phục thủ đoạn cùng tài năng của anh ta nhưng cũng không hơn, đối với chồng bằng hữu tớ không có hứng thú lớn vậy. Càng không thể vì sùng bái chồng mà hạ sát vợ.” 

Trình Vũ lại cười: “Bằng hữu? Xem nhau như bằng hữu sao? Có thiệt xem tôi là bằng hữu sao?”

Minh Hân Dao cười cười nói: “Tùy cậu nghĩ như thế nào.”

Trình Vũ nói: “Cho nên nãy giờ nói nhiều như vậy, cô lại không dám mở đĩa CD này? Nói mình không phải hung thủ vậy cô mở ra chẳng phải sẽ biết sao.”

Trình Vũ trào phúng nhìn cô ta khiêu khích, Minh Hân Dao nhìn đĩa CD không biết suy nghĩ gì, một lát sau mới duỗi tay cầm nó đi đến quầy bar đưa cho nhân viên quầy bar.

Trình Vũ nhìn Minh Hân Dao bằng ánh mắt mơ màng, Minh Hân Dao thản nhiên mở đĩa là vì cô ta che dấu quá sâu hay thật sự không phải hung thủ?

Nhân viên quầy bar rất khách khí giúp cô ta mở đĩa, trong chốc lát trên màn hình xuất hiện một đoạn video gần đây khá nổi tiếng trên mạng về giảm béo, Minh Hân Dao nhìn nội dung có chút kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Trình Vũ, hiểu ra cô ta cười lạnh một tiếng nói: “Nguyên lai là cô cố ý trá tôi?”

Nói không sai, Trình Vũ xác thật là cố ý lừa bịp, vườn trái cây ở vị trí hẻo lánh nên không gắn cameras, nếu thật có cameras thì cần gì phải lo lắng vậy.

Chính là cố ý thử nếu cô ta thật sự là hung thủ khẳng định sẽ chột dạ, đến lúc đó tất nhiên sẽ có sơ hở. 

Nhưng Minh Hân Dao không những không loạn mả còn thực bình tĩnh, là tâm cơ cô ta quá thâm trầm nên đoán được cô cố ý gài bẫy cho nên mới bình tĩnh nói mình không phải hung thủ? Minh Hân Dao đem đĩa CD ném trên bàn, nói: “Cho nên mấy ngày nay cô trốn tránh tôi, là vì hoài nghi tôi muốn giết cô?” Trào phúng cười cười cô ta lại nói: “Nói đến cùng cô cũng đáng thương thật nhể, bên người có một kẻ muốn giết cô, bằng hữu tốt nhất thì lợi dụng cô, thấy vậy tôi thật sự có chút đau lòng cho cô.”

Thật là không nghĩ tới nha, người trước mặt từng làm nũng bán manh đối đãi với nhau như thân tỷ muội giờ phút này lại móc cô bén nhọn vậy luôn, nhưng Trình Vũ không để bụng chỉ cười cười nói:

“Đừng nói về tôi mà tự nhìn chính mình đi, nếu tôi cùng Văn Hi thật tuyệt giao với cô, thì thật sự cái gì cô cũng đều không phải. Trình Tư Mông nói không sai tốt xấu gì cô ta vẫn là Trình đại tiểu thư còn cô trừ việc giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình thì cô có còn gì nữa đâu? Thời còn đi học nhiều người không thích cô cũng có nguyên nhân nhì. Tôi cảm thấy tôi rất ổn, cứ cho mất cô đi thì thế nào nhỉ, tôi còn có chồng yêu thương, còn có thân nhân, không bằng hữu như cô, tôi còn là Lục phu nhân tôn quý, nếu không phải nữa thì tôi còn là đại tiểu thư của tập đoàn Thông Minh, cô lấy gì so nhở?” 

Trình Vũ lấy đĩa CD về, lười liếc nhìn cô ta: “Cô tự giải quyết cho tốt đi.”

Lời Trình Vũ đại khái là xát muối vào vết thương Minh Hân Dao, cô ta cũng không dễ dàng cam lòng như vậy, mắt thấy Trình Vũ sắp đi cô ta lại nói:

“Nếu đã nói huỵch toẹt như vậy, tôi không ngại nói cho cô một việc. Chuyện lúc trước Dịch Minh Kiệt cưỡng gian tôi kỳ thật là giả, thời gian đó tôi nắm giữ hành tung của hắn nên biết hắn cùng người nhà náo loạn, bỏ nhà đi bụi, mấy ngày đó hắn gần trường học trong một bãi đỗ bỏ. Ngày đó hắn uống nhiều rượu nên ngủ mê mang, tôi liền lặng lẽ đi vào” quơ quơ tay cô ta nham hiểm cười nói: “Kỳ thật ngày đó hắn cường gian là cái này, hơn nữa do hắn không có ý thức…… Sau đó tôi lại trét trên mặt hắn một chút, hắn tỉnh nhìn thấy tôi thì đánh bởi vậy mới tạo thành chuyện bạo lực cưỡng hiếp bức giả dối, trên móng tay tôi có dịch tiết, trên cổ tôi còn mồ hôi hắn lưu lại, đương nhiên chứng cứ quan trọng nhất là DNA. Bấy nhiêu vật chứng là có thể làm chứng cứ, đương nhiên là đường đường Dịch thiếu gia tất nhiên người nhà sẽ có biện pháp xoay chuyển càn khôn, cho nên người có thể đem hắn ra ‘ công lý ’ thật đúng là nhờ cô cùng Văn Hi nhiều, nếu không phải các cô kích động dư luận thì Dịch Minh Kiệt sẽ không dễ dàng bị oan như vậy.” 

Ngìn kiểu cười trào phúng lại đắc ý đó quả thực tởm lợm! Trình Vũ không ngờ chân tướng chuyện của Dịch Minh Kiệt là thế này, nói cô không khiếp sợ là không đúng, bất quá hôm qua nhìn cô ta diễn với Trình Tư Mông cô cũng đoán được trước giờ cô ta cũng diễn với Văn Hi và mình nẹn cũng chuẩn bị tâm lý luôn rồi, giờ tuy khiếp sợ nhưng cũng không đến mức quá.

Trình Vũ móc từ túi ra bút ghi âm sáng sớm đã chuẩn bị giơ giơ lên:

“Tuy rằng tôi không chứng cứ cô giết tôi, nhưng những gì cô vừa mới nói cũng không tồi.” Trình Vũ cười cười: “Nếu đoạn ghi âm này bị tiết lộ ra ngoài, cô cảm thấy hình tượng cô luôn ngụy trang có thể giữ được không?” Học bộ dáng bằng hữu cũ, cô cũng thâm trầm đắc ý cười rộ lên: “Vẫn câu nói kia, tự giải quyết cho tốt.” 

Nói xong cô muốn ly khai, nhưng Minh Hân Dao lại có chút luống cuống, không đoán được Trình Vũ chuẩn bị chiêu này, vốn dĩ vừa rồi cô ta thật không quen nhìn Trình Vũ kiêu ngạo muốn cho Trình Vũ nan kham, không ngờ lại có vụ chuẩn bị bút ghi âm, tuyệt đối không thể để đoạn ghi âm này lọt ra, như vậy hình tượng hoàn mỹ sẽ bị huỷ hoại.

Để Trình Vũ biết cô ta là dạng người gì đã là một loại tổn thất, tuyệt đối không thể để những người khác biết!

Minh Hân Dao thừa dịp cô xoay người vội vàng nhào qua đi muốn lấy bút ghi âm đoạt lại, Trình Vũ sớm đã có chuẩn bị, tránh qua một bên lại đạp cô ta một chân, Minh Hân Dao bị đá lập tức ngã trên mặt đất, cô ta không cam lòng, đột nhiên bò dậy, vung tay la lên “Đưa bút ghi âm cho ta”.

Trình Vũ bắt lấy cổ tay cô ta, Minh Hân Dao liền lảo đảo ngã trên mặt đất. Lần này ngã nặng hơn, Minh Hân Dao quỳ gối trên sàn, trong lúc nhất thời cô ta không thể bò dậy. 

Nhưng mà Trình Vũ nhìn Minh Hân Dao ngồi xổm trên mặt đất che đầu gối nhe răng trợn mắt vì đau, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra hình ảnh ngày đó ở vườn trái cây bị tập kích, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, sai rồi hung thủ không thể là Minh Hân Dao.

Trình Vũ từ Hứa Mãn lâu tự lái xe đến tập đoàn Trường Lâm, thời gian này Lục Vân Cảnh hẳn là ở công ty. Lục Vân Cảnh cho cô một thẻ thang máy cô trực tiếp lên tầng, Trình Vũ mở cửa vào thì thấy Lục Vân Cảnh và Kim Lê Dương đang nói chuyện, Trình Vũ có chút hoảng hốt, sửng sốt hỏi: “Em quấy rầy mọi sao?”

Lục Vân Cảnh đưa mắt ra hiệu Kim Lê Dương phi thường biết điều liền rời đi, Lục Vân Cảnh đứng dậy đi đến trước mặt vợ, hơi hơi khom người đánh giá một lát, chân mày anh cau lại hỏi: “Làm sao vậy? Sắc mặt em khó coi lắm đấy?” 

Trình Vũ không nói gì, bổ nhào vào trong lòng ngực ôm anh, Lục Vân Cảnh sửng sốt một chút, ngay sau đó bế nang cô lên, ôm cô ngồi trên sô pha, nhìn vợ mềm thành một đoàn dựa vào lòng ngực, anh hỏi: “Không phải đi gặp Minh Hân Dao sao?”

Trình Vũ không nói gì, lẳng lặng cảm thụ vòng ôm ấm áp của anh, nội tâm bình tĩnh trở lại.

Lục Vân Cảnh nghĩ đến một chuyện lại nói: “Đúng rồi, anh nhớ hôm qua đã nói đem đồ của bằng hữu em đi kiểm tra một lần đó.”

Trình Vũ vội ngẩng đầu nhìn: “Thế nào? Kiểm tra ra gì sao?”

Lục Vân Cảnh nói: “Không có.”

Trình Vũ cũng không biết nên cao hứng hay là nên thấy mất mát, cô lại dựa vào lòng ngực anh một lát mới nói: “Hung thủ không phải là Minh Hân Dao. Vừa mới rồi em đã xảy ra tranh chấp với cô ta, cô ta muốn cướp bút ghi âm nhưng em dễ dàng đẩy ngã cô ta luôn, có thể thấy được sức lực cô ta cũng không bằng em. Người ngày đó tập kích lực khí rất hớn dễ dàng chế phục em, cho nên hung thủ không thể là cô ta được.” Nhẹ thở dài một hơi, “Hiện giờ xem ra hung thủ chỉ có thể là Văn Hi.” 

Vừa mới rồi Lục Vân Cảnh nói, anh kiểm tra đồ Văn Hi cùng Minh Hân Dao đưa cho cô nhưng không phát hiện gì, nói cách khác cô cũng lại không có chứng cứ chứng minh là Văn Hi. Hiện giờ cô đã lừa Minh Hân Dao một lần, không biết Minh Hân Dao có nói cho Văn Hi chuyện này không, nếu Văn Hi biết thì coi như là rút dây động rừng, không thể dùng biện pháp đó gài Văn Hi nữa.

Lục Vân Cảnh không nói gì, anh nheo mắt trầm tư, Trình Vũ đợi trong chốc lát cũng không nghe anh đáp lại, cô ngẩng đầu nhìn anh lại thấy Lục Vân Cảnh có chút âm trầm, hai mắt cho người ta thấy sự hung ác nham hiểm ghê gớm.

Trình Vũ vội hỏi: “Làm sao vậy?” 

Lục Vân Cảnh mới mở miệng: “Anh nghĩ có khả năng anh bị lầm đường.” Thanh âm anh có chút lạnh làm người nghe cảm thấy sợ hãi.

Trình Vũ không biết anh đã nghĩ đến gì, bầu không khí này làm cô không khỏi khẩn trương, thật cẩn thận hỏi: “Nói như thế là thế nào?”

Lục Vân Cảnh nhìn cô thật sâu nói: “Nếu cùng người ta đánh nhau một trận, em phát hiện trên người có nhiều mấy tầy, em chỉ biết hoài nghi là đối phương mà không nghĩ có lẽ vết thương là lúc em vô ý bị trầy, cho nên đây là lầm đường.”

Trình Vũ không hiểu ý anh nên hỏi dò: “Không phải là anh hoài nghi phán đoán của em?”

Lục Vân Cảnh lại âm trầm thêm một ít, anh không mau nói: “Sao anh có thể hoài nghi em?”

“Đó là……” 

Lục Vân Cảnh nhìn về phía xa, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo: “Có thể tránh vệ sĩ anh an bài trừ bằng hữu em thì còn có người khác.”

Trình Vũ theo bản năng nuốt nước miếng: “Còn có ai?”

Lục Vân Cảnh mặt trầm như nước: “Còn có vệ sĩ.”

Trình Vũ: “……”

- -----oOo------