Anna mặc dù ho khan không ngừng nhưng cũng còn sống, cô ta che cổ lại, nghe Lục Vân Cảnh nói mà hít ngược khí lạnh, yết hầu khó chịu nói không nên lời, bị vệ sĩ kéo đi. 

Trình Vũ tránh ở trong phòng vệ sinh cũng thấy được chuyện bên ngoài phát sinh, không nghĩ tới hung thủ là Anna, chỉ vì sợ cô liên lụy Lục Vân Cảnh, hủy hoại tiền đồ của Lục Vân Cảnh mà giết người. Từ phương diện nhân viên tựa hồ Anna rất trung thành. Chỉ là vì sao nhất định phải đeo chiếc nhẫn đó? Mang nhẫn giống của Lục Vân Cảnh như đúc là muốn nói cho cô biết hung thủ có quan hệ với Vân Cảnh sao? Cho cô thấy Lục Vân Cảnh không hề có cảm tình với cô, hay là muốn khi chết cô cũng tuyệt vọng đối với Lục Vân Cảnh? Như vậy nguyên nhân tựa hồ cũng không quá đại công vô tư rồi. Từ trực giác nữ nhân Trình Vũ cảm thấy Anna làm thế ít nhiều cũng bởi vì ghen ghét. 

Chỉ là cô không biết, nếu không phải một này cô trọng sinh trở về mới phát sinh nhiều chuyện như vậy, thì Lục Vân Cảnh có chiếc nhẫn như thế không cô cũng không biết, càng không thể nghi là Lục Vân Cảnh phái người tới giết cô.

Lục Vân Cảnh thấy vợ đang cúi đầu phát ngốc, anh đem khăn tay ném vào thùng rác, hỏi: “Suy nghĩ cái gì đó?”

Trình Vũ nghe thanh âm lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy anh, cô cười cười nói: “Không có gì, trở về đi anh.”

Không ngờ khi cô quay người lại bị Lục Vân Cảnh túm chặt cổ tay, Trình Vũ ngờ ngệch nhìn anh, Lục Vân Cảnh không hề còn sát khí bức người mà anh chỉ cau mày nhìn cô, vẻ mặt khẩn trương, Trình Vũ kinh ngạc, “Làm sao vậy?”

Một lát sau anh mới nói: “Xin lỗi, anh không nghĩ tới là thuộc hạ làm……” 

Trình Vũ nhún nhún vai cũng không thèm để ý: “Làm gì mà xin lỗi? Là thuộc hạ tự chủ trương chứ đâu phải anh bày mưu đặt kế.”

Nghe cô nói xong, tựa hồ anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm cô vào trong lòng ngực, tuy rằng Lục Vân Cảnh xử lý chuyện này sạch sẽ lưu loát, nhưng anh vẫn còn sợ hãi, đặc biệt nghĩ tới lời Anna vừa mới nói, người liền tính giết “ Trình Vũ” còn có một “Người” khác. Ôn nhu ôm vợ, chỗ vợ nhìn không tới là ánh mắt lạnh lẽo đang ngưng tụ, anh an ủi: “Không cần sợ hãi, có anh ở đây.”

Có anh ở đây, ai cũng không thương tổn được em. Anh nhắm hai mắt hít hà hương vị trên người cô.

Lục Vân Cảnh đưa Trình Vũ về nhà liền rời đi, bởi vì Anna làm đầu anh vang lên hồi chuông cảnh báo, anh tuyệt đối không cho phép bên cạnh xuất hiện một người khác giống Anna, cho nên sau khi rời nhà anh liền vội vàng chạy tới công ty, đem các tinh anh từ khắp nơi triệu tập trở về, anh muốn ngăn chặn chuyện này thì nhất định phải giết gà dọa khỉ, mà Anna chính là người phù hợp để khai đao.

Trình Vũ về nhà thì gọi Văn Hi, sau đó bảo Thất tẩu nấu một chén mì chứ cô đói không chịu được.

Văn Hi trong chốc lát đã vội vàng chạy vào cửa, không kịp thở đã thẳng mặt hỏi: “Vừa mới rồi cậu điện thoại là có ý gì? Cái gì mà chúng ta vẫn luôn bị Minh Hân Dao lợi dụng.” 

Trình Vũ không nói mà đem bút ghi âm đưa ra, Văn Hi cũng không biết cô đang làm gì, tiếp nhận bút rồi mở bản ghi âm ra, nghe được nội dung sắc mặt cô ấy quả thực có thể dùng tranh màu để hình dung.

Nghe xong Văn Hi giống như là bị đả kích ngã ngồi ở ghế trên, sắc mặt cô ấy trắng bệch tựa như bị đả kích rất lớn, lẩm bẩm: “Không thể nào, sao có thể sẽ như vậy?”

Trình Vũ nhìn bộ dáng này cũng cảm khái, trên thực tế Văn Hi là người cô coi trọng nhất trong tình bạn này. Văn Hi là bạn từ nhỏ lớn lên với cô, cũng là người duy nhất không rời không bỏ bằng hữu mà cô lại hoài nghi cô ấy xuống tay nói đến cũng hổ thẹn.

Văn Hi lẩm bẩm trong chốc lát, ngay sau đó nắm chặt tay đập mạnh trên bàn “Phanh” một tiếng làm Trình Vũ cũng hoảng sợ, nhìn qua như là cô ấy giận cực kì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì cái gì, đến tột cùng là vì gì mà làm như vậy với nhóm mình? Chúng ta đối tốt với cô ta như vậy, vì sao lại lợi dụng chúng ta?” 

Bất đồng với Văn Hi, Trình Vũ có vẻ bình tĩnh hơn, cô nhún vai ăn mì rồi mới nói: “Ai biết được, đại khái trời sinh cô ta chính là bạch nhãn lang đi?”

Văn Hi càng nghĩ càng giận, bất quá nhìn thấy Trình Vũ bình tĩnh ăn mì, thật là tức không có chỗ xả, cả giận nói: “Sao cậu còn tâm tư ăn mì?”

Trình Vũ hết hồn vẻ mặt ủy khuất, “Tớ đói bụng cũng không thể ăn sao?”

Văn Hi: “……”

Văn Hi đại khái cũng ý thức được mình giận như vậy không tốt lắm, mới đứng dậy nôn nóng đi một vòng vẫn không nguôi giận, cô ấy dừng lại, mặt lạnh nói: “Không được, thật sự là tớ nuốt không trôi chuyện này, tớ đi tìm cô ta!”

Trình Vũ vội vàng gọi: “Cậu đi tìm cô ta làm cái gì?”

Văn Hi nói như đương nhiên: “Đương nhiên là đánh một trận cho hả giận lại nói.”

Trình Vũ thật là phục đại tiểu thư táo bạo, đã ăn xong cô xoa xoa khóe miệng nói: “Đánh một trận có ích lợi gì? Việc cấp bách không phải là cô ta.”

Văn Hi khó hiểu: “Không phải cô ta thì là ai?” 

Trình Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi: “ Chuyện năm đó của Dịch Minh Kiệt và Minh Hân Dao là do Minh Hân Dao có tâm giá họa, mà lúc ấy chúng ta cố ý kích động dư luận mới đưa Dịch Minh Kiệt vào ngục, tuy rằng Dịch Minh Kiệt thật sự không phải người tốt, nhưng khi đó hắn vô tội, cho nên hiện tại trước nên tìm được hắn, xem hắn có ý tưởng gì, nếu hắn muốn lật lại bản án thì chúng ta lật lại bản án, nếu hắn không muốn chúng ta phải nói lời xin lỗi, tuy không cầu hắn tha thứ nhưng tốt xấu gì cũng phải biểu đạt một chút.”

Văn Hi nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý, cô ấy gãi gãi tóc, bực bội bĩu môi, nhưng vẫn nói: “Đi thôi, trước đi tìm hắn.”

Văn Hi lái xe vào chốn ăn chơi trứ danh Bắc Thành. Cho xe dừng ở một chỗ tên là “Vãng Khách” trước quán bar Văn Hi nói: “Chính là nơi này, Dịch Minh Kiệt cùng đám người kia hay tới bên này.”

Trình Vũ nhìn bảng hiệu, cô cảm giác tới đây đều không phải người đứng đắn.

Hai người xuống xe, từ cửa quán bar đi vào, vì ở dưới mặt đất nên thông gió không tốt, khi hai người đi vào toàn nghe hơi cồn kích thích với khói thuốc sặc cả người xông vào mũi, thậm chí còn có nam sinh huýt sáo với họ. 

Trình Vũ phát hiện bên trong không chỉ có uống rượu mà còn có bida, hơn nữa không cũ giống bảng hiệu mà bên trong rất lớn, trang hoàng cũng rất có hương vị. Văn Hi dắt cô vào trong, xuyên qua mấy cái cửa, bên trong càng ngày càng rộng hơn nữa trang hoàng cũng càng xa hoa, càng vào bên trong mùi cồn cùng khói chậm rãi phai hẳn.

Thẳng đến khi vào tận cùng, bên trong hoa lệ cực kì, trong phòng cũng chỉ có mấy nam sinh, Trình Vũ rất dễ thấy Dịch Minh Kiệt.

Hắn đang đứng bên cạnh bàn đánh bida, hắn vẫn ăn mặc, tóc tai trọc lóc như cũ ( À trọc lóc còn ghi tóc chi nhỉ......, càng xem càng thấy hắn thiếu đòn.

Trong đó có nam sinh thấy được các cô, tức khắc giống như là nhìn thấy đại tinh tinh lập tức hưng phấn huýt sáo.

Một tiếng huýt lập tức hấp dẫn mấy ngưới khác chú ý, bọn họ nhìn qua thấy là ai tới, đều không hẹn mà quét mắt về phía Tạ Bác Nghệ.

Tạ Bác Nghệ tiếp thu ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng vô cùng không thoải mái, hắn cau mày trừng mắt, lúc này mới đem gậy bida vắt trên vai tới chỗ Trình Vũ cùng Văn Hi. Đánh giá một cái, hắn cười lạnh: “Các cô tới chỗ này làm cái gì?”

Văn Hi không muốn nhiều lời vô nghĩa, chỉ vào Dịch Minh Kiệt nói: “Chúng tôi tìm Dịch Minh Kiệt.”

Dịch Minh Kiệt tựa hồ bị hoảng sợ, tay run lên, đánh bay banh ra khỏi mặt bàn, lại dường như hắn không thấy được, chỉ híp mắt nhìn qua Văn Hi như là kẻ tâm thần: “Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?” 

Văn Hi nói: “Đừng có nhiều lời, chạy nhanh lại đây!”

Dịch Minh Kiệt bĩu môi, từ chóp mũi hừ nhẹ, không quan tâm, nhặt banh tiếp tục, Văn Hi thấy bộ dáng đó liền khó chịu, lập tức đề cao giọng: “Dịch Minh Kiệt lão nương kêu cậu lại, bà nó cậu có nghe hay không?”

Trình Vũ cũng hoảng sợ, lập tức nhíu mày nhìn lại, Văn Hi cũng ý thức được thái độ mình thật sự không tốt lắm, rốt cuộc là tới xin lỗi không phải sao? Ho nhẹ một tiếng sắc mặt nghiêm chỉnh, thái độ ổn một ít lúc này mới tới chỗ Dịch Minh Kiệt, đến trước mặt hắn, đè thấp thanh âm: “Dịch Minh Kiệt, chúng tôi có việc tìm cậu.”

Dịch Minh Kiệt quay đầu nhìn Văn Hi một cái, trong tầng hầm ánh đèn lờ mờ, trong mắt hắn hình như có ý cười, chỉ là trên mặt vẫn bĩ bĩ khí: “Tìm tôi làm gì?”

Khi Văn Hi đi học lúc ấy đã không quen nhìn nhóm Dịch Minh Kiệt rồi, nếu không phải bởi vì lúc trước oan uổng hắn cô không thèm nói luôn. Văn Hi cảm thấy mình sắp khống chế không được, nhưng lại nghĩ đến kẻ trước mắt bởi vì họ mà ngồi trong tù nhiều năm, hơn nữa nghe nói tội phạm cưỡng gian ở trong tù thường xuyên bị “Khi dễ”, cô không tự chủ được liếc qua mông hắn quét quét nghĩ thầm, cũng không biết chỗ đó có bị tàn phá hay không ta.

Văn Hi ở bên này tiếc hận thay, Dịch Minh Kiệt lại bị ánh mắt đó làm cả da đầu tê dại, hắn vội vàng nghiêng tránh cái mông xa tầm mắt Văn Hi, lỗ tai hắn đỏ ửng, trên mặt lại không vui nói: “Cô nhìn chằm chằm mông tôi làm gì?” 

Văn Hi yên lặng dời tầm mắt điều chỉnh hô hấp, lại quay đầu cong môi cười, ôn nhu nói: “Minh Kiệt cậu lại đây, tôi và Trình Vũ có lời muốn nói với cậu.”

Dịch Minh Kiệt: “……”

Dịch Minh Kiệt ngây người một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, kiểu như bị thiên lôi đánh: “Cô…… Cô bị thứ gì bám vào người sao?”

Văn Hi: “……”

Nói thật Trình Vũ ở một nhìn thôi cũng bị Văn Hi làm sợ hãi, đại tiểu thư táo bạo đột nhiên trở nên ôn nhu thật đúng là giống quỷ bám vào người, ngay cả Trình Vũ cũng nổi da gà khó trách Dịch Minh Kiệt bị dọa.

Tạ Bác Nghệ còn đứng đó, vẻ mặt cà lơ phất phơ nhìn cô, không đứng đắn hỏi: “Tôi nói, Lục tiên sinh nhà cô biết cô chạy tới loại địa phương này chứ?”

Trình Vũ cũng không thèm nhiều lời vô nghĩa, nhàn nhạt liếc mắt một cái nói: “Này cậu có quan hệ gì à?”

Tạ Bác Nghệ vừa nghe liền khó chịu: “Thái độ của cô có thể tốt chút hay không hả, cô còn thiếu tiền tôi đấy!” 

Trình Vũ nhếch miệng cười, “Không phải chồng tôi nói trả giúp tôi sao? Nga, tôi nhớ ra rồi, anh ấy nói sẽ tìm mấy tên đàn ông tới giúp đưa tiền đấy, cậu còn nhớ rõ không?”

Tạ Bác Nghệ kéo khóe miệng, thấp giọng lầm bầm, cảm thấy nói chuyện với cô không thú vị, hắn liền xoay người rời đi.

Văn Hi nhìn Dịch Minh Kiệt hoảng sợ mà nhụt chí, cô cảm thấy kiểu văn nhã này không thích hợp với mình, nghĩ nghĩ thôi cứ đơn giản trực tiếp một phen, kéo cổ áo Dịch Minh Kiệt tới một cái góc không người. 

- -----oOo------