Đêm qua một cuộc điện thoại vẫn giày vò đến rạng sáng, tỉnh dậy đã là buổi trưa, đưa tay tìm điện thoại không biết đặt ở gối đầu bên nào, mở ra vừa nhìn, có tận mười cuộc gọi nhỡ , tất cả đều của Tần Lạc.

Lười biếng từ trên giường ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã hơn mười một giờ, cũng may cha mẹ mấy ngày nay đi du lịch, nếu không thấy bộ dạng hiện tại này của cô , không mắng cô mới là lạ.

Thay quần áo rửa mặt xong, Hạ Toa cầm điện thoại gọi cho Tần Lạc .

” Em đây , có chuyện gì mà anh gọi hơn mười cuộc vậy.”

Hạ Toa cười khẽ ngồi ở bên cửa sổ, khoanh hai chân vào nhau nói.

“Không có gì, nhớ em.”

Tần Lạc không che giấu nói .

Hạ Toa ngẩn người, không nói gì, vốn là trái tim của cô đã nghiêng về Tần Lạc , nhưng tối ngày hôm qua vì cuộc điện thoại kia , cô lại bắt đầu do dự, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết mình nên làm cái gì mới phải.

“Hạ Toa, em có nghe anh nói không ?”

Chờ một lúc không có nghe được tiếng trả lời , Tần Lạc ở bên đầu điện thoại kia hỏi thăm về .

” Vâng, em đang nghe.”

Hạ Toa theo thói quen gật gật đầu nói, mặc dù Tần Lạc không thấy được.

“Uh, vậy em nghỉ ngơi đi , buổi tối anh đón em , chúng ta đi ra ngoài ăn cơm có được không?”

Biết Hạ Toa ở nhà một mình, Tần Lạc mở miệng mời mọc.

“Buổi tối, được rồi.”

Hạ Toa suy nghĩ một chút vẫn là đồng ý, trong nhà trừ mỳ ăn liền cũng không có gì có thể ăn .

” Uh, cứ quyết định như vậy đi, buổi tối anh sẽ gọi lại , anh chuẩn bị đi họp.”

Tần Lạc cười lưu luyến không rời mới tắt điện thoại.

Nghe trong điện thoại di động truyền đến thanh âm tút tút , Hạ Toa có chút mất hồn, cô rất do dự, ngày hôm qua Tô Tô nói muốn tìm cô hàn huyên một chút, cô đột nhiên có chút sợ, không dám đi rồi.

Hạ Toa bấm số , bấm lại xóa , bấm lại xóa , như thế lặp lại vài lần , kết quả cái số kia đã gọi tới. Hạ Toa có chút do dự nhìn một hồi lâu, mới bấm nghe máy .

” A lô, là Hạ Toa sao?”

Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng nói thanh thúy của Tô Mạc .

“Là mình , Tô Tô.”

Hạ Toa có chút khiếp đảm, nhỏ giọng nói.

“Buổi chiều mình có thời gian , gặp mặt hàn huyên một chút đi, cậu có biết chỗ nào yên tĩnh không ?”

Tô Mạc suy nghĩ một chút, hỏi thăm.

“Nhà mình không có ai, nếu không tới nhà của mình đi .” ,

Hạ Toa tự nhiên biết Tô Tô là có ý gì, vừa đúng trong nhà không có người nào, hơn nữa chỗ cô ở cũng không phải là rất náo nhiệt,

“Vậy thì tốt, cho mình địa chỉ , mình sẽ đến ngay .”

Tô Mạc vừa nghe cũng không có phản bác, trực tiếp đồng ý.

“Nhà mình ở chung cư Hạnh Phúc , mình sẽ ở tầng hầm để xe chờ cậu , chưa quen thuộc không có người cũng khó tìm.”

Hạ Toa suy nghĩ một chút vẫn là nói ra mấy lời không phải là có ý không tốt , mà là cái chung cư này rất lớn, nếu như bình thường không quen cũng không biết tìm như thế nào.

” Uh, mình ở cách đây không xa, nửa giờ sau gặp .”

Tô Mạc nói xong đã cúp điện thoại.

Hạ Toa thở dài, ném điện thoại đến dưới giường, đi xuống lầu, chuẩn bị một chút đồ ăn cùng trái cây, cũng may trong nhà vẫn có thói quen ăn trái cây ,một chút đồ ăn khô còn lại là mẹ trước khi đi du lịch chuẩn bị cho cô.

Mở ra tủ bát, Hạ Toa lấy ra hai ly trà mà thường ngày ít dùng , đột nhiên hình vẽ ở cái cốc xuất hiện trước mắt cô, Hạ Toa cười khổ lấy ra, đây là năm đó cô và Tống Tống cùng nhau làm ly đôi tình yêu , vẫn cho là cái cốc này đã sớm bị mình ném đi , nhưng không nghĩ tới còn giữ đến tận bây giờ, đây coi là cái gì đây?