Diệp Thiên Vân đón ánh mắt của bọn họ, phát hiện vóc người của lão già này có hơi gầy, nhưng lại vô cùng tinh tráng, khác hẳn với độ tuổi của lão, hơn nữa hạ bàn tỉ lệ cũng không hợp, vòng eo có vẻ hơi lớn.

Trên mặt lão mặc dù có một số nếp nhăn, nhưng mặt lại không có vẻ lão hóa, hơn nữa đôi mắt hữu thần, ánh mắt nhìn về phía hắn rất lợi hại.

Mấy người Lưu Tùng cũng không để ý đến vẻ mặt của Diệp Thiên Vân, mọi người vội vã chạy trước, ngay cả việc Diệp Thiên Vân dừng lại họ cũng không biết.

Diệp Thiên Vân nhìn mấy người còn lại, trong đó có hai người trung niên tuổi chừng 40, lại có bốn người tuổi 20, phản ứng của bọn họ chứng tỏ đều là có công phu thiện về chân.

Chỉ trong chốc lát khi lão giả đi đến trước mặt Diệp Thiên Vân, lão giả đột nhiên dừng bước, cẩn thận đánh giá Diệp Thiên Vân, rồi mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ là môn nhân của phái nào, xem ra chúng ta có chút quan hệ sâu xa thì phải?" Lão nói xong người này, mấy người trẻ tuổi kia mới chú ý đến Diệp Thiên Vân mới nhìn thấy mấy mấy người này cũng không chú ý đến hắn.

Diệp Thiên Vân hướng lão giả kia gật đầu, sau đó làm một cái võ lễ nói: "Tôi vô môn phái, chỉ vì đam mê võ thuật, bình thường có luyện tập một chút." Nói xong thì cười cười với lão giả kia.

Lão giả cũng gật đầu đáp lại, sau đó thản nhiên nói: "Nhìn cậu thân hình không tồi, có căn cơ luyện võ rất tốt, không biết tiểu huynh đệ luyện qua võ công gì?"

Diệp Thiên Vân cười: "Chỉ là ngẫu nhiên luyện một chút Bát Cực Quyền để cường thân mà thôi." Hắn nói xong liền muốn đi tìm đám Lưu Tùng, vì thế vội nói thêm: "Tôi đi trước, sau này gặp lại." Nói xong liền làm một lễ rồi chạy theo phương hướng của đám Lưu Tùng.

Không ngờ một câu nói này của hắn làm cho mọi người chú ý, lão giả cũng cười nói: "Tiểu huynh đệ đi thong thả, thật sự thì cậu có nhận biết Diêm Phong không? Hắn cũng là người luyện Bát Cực Quyền mà lão hủ có quen biết." Nói xong hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân nhìn lại một chút, những người này hình như cùng Bát Cực Môn có quan hệ. Những lời này cũng không nói lão được, linh giác của người luyện võ rất nhạy cảm, một khi họ điều tra ra lại dẫn đến hiểu lầm, vì thế hắn nghĩ rồi nói: "Từng có gặp qua một lần, nhưng không quá quen thuộc." Hắn nói xong lời này thì một người trẻ tuổi bên kia đã cười giễu cợt, sau đó nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Sư phụ người xem, môn nhân Bát Cực Môn cũng không dám thừa nhận, xem ra bọn họ đã sớm biết chúng ta sẽ tìm đến cửa rồi." Mấy người kia nghe thấy cũng cười theo, tựa hồ như đang cười nhạo Diệp Thiên Vân nhát gan vậy.

Lão giả kia nhanh khoát tay trách cứ: "Người tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng, có chút công phu đã cảm thấy mình giỏi lắm rồi, ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, các người biết chưa?" Mấy người kia vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lúc này lão giả kia mới nói với Diệp Thiên Vân: "Chúng ta đến đây vốn tìm Diêm Phong, tiểu huynh đệ có thể giúp chúng ta liên hệ với hắn một chút không? Sau này tất xin trả ơn!" Lão nói rất khách khí, nhưng ngữ khí thì không chút thương lượng, điều này khiến trong lòng Diệp Thiên Vân cảm thấy rất khó chịu.

Cho tới giờ chưa ai bắt ép hắn làm chuyện mà hắn không thích, cho dù là ở đâu, bất cứ là ai, cũng không được! Đây chính là điểm mấu chốt của Diệp Thiên Vân, thế nên Diệp Thiên Vân nhìn quanh một chút rồi nói: "Ta cùng Diêm Phong mới gặp qua một lần, cũng không tính là quen biết, ta nghĩ các ngươi tìm sai người rồi." Diệp Thiên Vân nhìn lão giả kia, rồi nói ra ý kiến của mình.

Không đợi lão giả này lên tiếng, mấy tên đệ tử còn trẻ của lão đột nhiên nói: "Ta nói cho ngươi biết, chúng ta đến tìm Bát Cực Môn gây sự, ngươi học Bát Cực Quyền thì tính là ngươi xui xẻo, hôm nay nếu ngươi không nói, kết quả hẳn là ngươi đã rõ!" Trong lời nói thể hiện sự tự tin vô cùng, thậm chí còn là vô cùng cuồng ngạo. Thoạt nhìn thì mấy người trẻ tuổi này chỉ là mấy tên gà mới xuất đạo, cái gì cũng không biết. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân vốn muốn tiến lên động thủ, nhưng mà đối với hoàn cảnh chung quanh vẫn còn chút băn khoăn. Chính mình là hội viên ở đây, nếu mình ra tay thì khảng định là không chạy thoát được, cuối cùng người ta vẫn tìm được mình. Mới vừa giải quyết xong chuyện lần trước, chẳng lẽ lại để dẫm lên vết xe đổ lần trước sao? Loại kết quả này Diệp Thiên Vân không muốn chứng kiến, giết người thường mạng chính là vương đạo. Nghĩ tới đó, hắn nhíu mày nói: "Chẳng lẽ các ngươi muốn động thủ ở đây, lấy nhiều đánh ít sao?" Lời này vừa nói ra, mấy người đối diện cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Võ lâm tuy là nơi ăn người, nhưng mà cũng vẫn cần giảng quy củ, nhiều đánh ít là chuyện tình không tốt đẹp gì, làm chuyện này đều phải lo lắng hậy quả, nếu loại truyện này mà truyền ra ngoài, ít nhất là ảnh hưởng tới danh vọng của môn phái trong võ lâm, mà trong võ lâm thì danh vọng là quan trọng nhất.

Kì thật thì người càng luyện võ càng chú ý đến mặt mũi, cho nên lão giả liền mở miệng nói: "Chúng ta cũng không phải lấy nhiều đánh ít, chính là chỉ muốn hỏi ngươi xem Diêm Phong ở đâu, mà ngươi cũng biết lấy nhiều đánh ít bị võ giả rất khinh thường, ít nhất thì chúng ta cũng không làm vậy." Lão giả vừa nói xong liền hung hăng trừng mắt mấy tên đệ tử.

Lời này vừa nói ra, tên trẻ tuổi vừa nói cũng cảm thấy mình quá càn rỡ, đây chính là điều tối kị của võ lâm, vì thế không khỏi ngậm mồm lại.

Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Kì thật ta thật sự không biết, ta thật sự cũng không tìm ra được, nếu như ta biết thì chắc chắn đã nói cho các ngươi." Diệp Thiên Vân nói ra lời này, ý là không muốn gây chuyện, vé máy bay hắn cũng đã chuẩn bị rồi, mai là bay về nhà, hắn cũng không có ý định trêu chọc mấy người này, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, hắn lại không được về nhà, hôm nay đúng là họa từ trên trời rơi xuống.

Hắn vốn muốn để mọi chuyện yên xuống, ai ngờ có đôi khi chuyện không như mong muốn, tên trẻ tuổi vừa mới nói lại tiếp tục lên tiếng: "Vậy cũng được, ngươi cùng chúng ta đi tìm! Tìm được hắn thì chúng ta lập tức thả ngươi về."

Mấy người ở bên cạnh nghe thấy những lời này cũng hơi chau mày, cái loại lời nói muốn bắt người ta này quả thật là rất ngu, chỉ cần đối phương không phải quá nhất gan, lúc đó sẽ tức giận, vì thế chỉ nghe là đã biết người nói không biết cách ăn nói thế nào.

Diệp Thiên Vân càng lùi lại, hắn lại càng muốn tiến tới, điều này khiến lửa giận trong lòng hắn bừng lên. Nhìn lại người trẻ tuổi này, càng nhìn càng thấy hắn rất dung tục, cách ăn nói là muốn bị đánh, càng nhìn càng thấy ngu.

Tia lửa giận vừa mới lui xuống của hắn lúc này lại bùng lên, hắn híp mắt lại nói: "Nếu ta không muốn đi thì sao?" Ánh mắt của hắn hơi căng thẳng, toàn cơ thể lúc này giống như lò xo, sức bật cùng sức mạnh đều đang kìm nén.

Diệp Thiên Vân vốn rất tàn nhẫn, bởi vì hôm nay có việc nên nhường một chút, không nghĩ đến lại gặp loại người này, chỉ muốn làm theo ý mình, khiến Diệp Thiên Vân rất bực.

Mấy người kia lúc này cũng đang đề phòng, nhìn thân thể bọn họ cũng biết là Diệp Thiên Vân đang vận sức, tùy thời có thể cấp cho tên kia một kích chí mạng.

Xem ra hôm nay nhất định phải đánh một trận rồi.

Động tác của Diệp Thiên Vân cũng rơi vào mắt mấy người kia, dưới tình huống hai bên cách biệt như vậy, mà vẫn dám ra tay, người này nếu không ngu ngốc thi chắc là có chút công phu.

Lão giả kia nhìn thấy thế liền nhanh chóng nói: "Tiều huynh đệ đừng nóng giận, chúng ta bất quá là muốn vội tìm Diêm Phong mà thôi, chúng ta có một số việc muốn chấm dứt." Nói xong lại hướng về phía thằng ngu ngốc kia vừa nói, tức giận mắng: "Nơi này không có chỗ cho ngươi nói, ngậm miệng vào ngay!" Thanh niên kia vừa nghe lão giả nói như vậy, hắn liền lập tức cúi đầu.

Diệp Thiên Vân nghe xong liền nói: "Ta không phụng bồi nữa, ta còn chút việc." Nói xong thì cũng đáp lễ với lão giả rồi chạy theo đám Lưu Tùng.

Mấy người này cũng không rời đi ngay, mà nhìn chằm chằm về hướng Diệp Thiên Vân vừa đi.

Diệp Thiên Vân đi vào bên trong, hắn tìm hồi lâu cũng không thấy đám Lưu Tùng, vì thế liền gọi người phục vụ đến mới tìm được đám Lưu Tùng.

Vừa vào phòng thì hắn thấy mấy người Lưu Tùng đang mát xa, chỉ có Vương Bằng là đang lẩm bẩm, cũng không biết là hắn đang rên rỉ cái gì nữa.

Cả đám chỉ có Trần Nhiên là không nhắm mắt nên nhìn thấy Diệp Thiên Vân, hắn thấy Diệp Thiên Vân tiến vào liền hỏi: "Thiên Vân, mới vừa rồi đi làm gì thế? Chúng ta đến của nửa ngày rồi đó, ngươi cũng mau đi mát xa đi!" Diệp Thiên Vân nghe xong cũng gật đầu.

Lúc này Lưu Tùng nghe thấy tiếng nói chuyện thì mới mở mắt ra, nhìn một chút nói: "Hôm nay chơi thật vui, sau này nếu còn đi như thế này thì nhất định phải báo cho ta, ta tùy thời đều phụng bồi."

Hắn vừa nói xong, Vương Bằng đã mở mắt ta nói: "Lần sau là lúc nào? Ta thấy hay là ngày mai đi!" Nhất thời cả đám liền khinh bỉ hắn, còn hắn thì chỉ biết cười hắc hắc mà thôi.

Mấy người mát xa sắp xong chuẩn bị ra về, bởi vì ngày mai Diệp Thiên Vân và Lưu Tùng còn phải về nhà một chuyến, cho nên không thể chơi muộn được.

Mấy người bọn họ mắc quần áo rồi rời khỏi công ty tư nhân Hải Thiên, Trần Nhiên và Lưu Tùng vừa thấy bạn gái liền hú ầm lên, hai nữ nhân lúc này làn da đã tốt hơn nhiều, cũng đang ríu rít đằng sau, chủ yếu là bàn xem làm sao để bảo dưỡng da tay thật tốt, hai nữ nhân này nói đến đề tài gì cũng rất sinh động.

Mấy người đi đến bãi đỗ xe thì tạm biệt, mấy người Lưu Tùng đều về gần trường học, chỉ có mình Diệp Thiên Vân không về đó, thế nên mấy người Lưu Tùng đi cùng nhau.

Mấy người Lưu Tùng vừa lái xe rời đi về trường, Diệp Thiên Vân cũng khởi động xe, lên đường về võ quán.

Dọc đường đi hắn thưởng thức phong cảnh hai bên, trên đường xe cũng không nhiều lắm, hơn nữa chạy cũng không quá nhanh, vừa đi hắn vừa huýt sao có vẻ rất vui.

Hắn không thích nhiều người, một mình cô độc lại thấy tốt hơn, điều này khiến tâm trạng hắn vui vẻ.

Đèn đường buổi tối lướt vùn vụt phía sau xe, vốn Diệp Thiên Vân định tạt sang dừng lại một chút, ai ngờ hắn lại thấy ở kính chiếu hậu, phía sau đang có xe chạy theo, hơn nữa còn là hai cái.

Rất rõ ràng có người theo dõi hắn, bởi vì Diệp Thiên Vân chạy tốc độ chỉ có 40km/h, trên đường này thật giống như là trâu đi vậy, nếu là xe khác đã vượt qua lâu rồi.

Nếu như là Diệp Thiên Vân mọi khi thì đã phát hiện ra bọn họ từ lâu rồi, nhưng mà khi hắn lái xe thì hoàn toàn không nghĩ có người theo mình, vì thế không khỏi thầm kêu một tiếng khinh thường.

Lần sau nhất định phải phòng bị, nếu như thật sự là cừu gia, vậy thì mình khảng định là mất mạng, sao có thể tự mình cứ lái xe ngắm cảnh chứ. Hắn suy nghĩ một chút liền biết ngay, người theo dõi không phải là mấy người vừa rồi thì còn là ai nữa?

Diệp Thiên Vân cũng không dừng xe lại, mà vẫn tiếp tục suy nghĩ cách giải quyết, nếu như đưa về võ quán thì nguy hiểm quá lớn, ngộ nhỡ sau này người ta tìm đến cửa, chính mình không có ở đó chẳng phải để người ta thích quán (phá võ quán) sao!

Mấy người này rõ ràng là muốn theo mình đến chỗ Diêm Phong, mà mình thì có biết đâu? Xem dáng vẻ thì không thể giải quyết hòa bình được rồi, nghĩ đến đó, Diệp Thiên Vân liền tạt xe vào lề rồi dừng lại.

Nơi này cách nội thành cũng không xa, hai bên đều không có người ở, xe qua cũng không nhiều, thật sự là nơi dễ dàng dùng cho việc phóng hỏa giết người.

Diệp Thiên Vân mở cửa xe đi xuống, hắn chờ hai chiếc xe phía sau, hai cái xe này thấy Diệp Thiên Vân dừng lại xuống xe, bọn họ cũng dừng cách hắn 5 mét.

Bảy người đi xuống từ trên xe, đúng là những võ giả đã gặp hôm nay, Diệp Thiên Vân cũng không thèm nhớ mấy người này, dù sao có đánh không được, chạy trốn hắn cũng nắm chắc.

Có vài người cùng đi tới chỗ Diệp Thiên Vân, đó chính là 2 người trung niên khoảng 40 tuổi đi đầu, mà lão giả thì ở phía sau, cuối cùng là bốn thanh niên trẻ nhất.

Diệp Thiên Vân vừa nhìn là biết hôm nay tất phải đánh, người ta đầu tiên có ý muốn bắt hắn, căn bản là không muốn so đấu, mấy tên võ giả đi cuối là vô dụng, xem ra hôm nay hắn chỉ phải đối mặt với 3 người mà thôi.

Mặc dù còn chưa biết 3 người võ công ra sao, nhưng chung quy thì vẫn tốt hơn đối mặt 7 người, áp lực cũng nhỏ hơn nhiều, tình huống này tốt hơn tình huống Diệp Thiên Vân uống rất nhiều.

Người trung niên đi tới trước cũng không động thủ ngay, mà hắn hướng về phía Diệp Thiên Vân nói: "Tiểu huynh đệ, chúng tôi là Trạc Cước Môn, muốn cậu giúp đỡ, chúng tôi cũng không có ác ý, chỉ hi vọng cậu giúp chúng tôi một tay." Nói xong, thân sắc đầy hãnh diện nhìn Diệp Thiên Vân.

Trạc Cước Môn là môn phái lấy việc tu luyện công phu ở chân, đầu tiên cần luyện hạ bàn, Quyền Phổ Vân: dùng chân đúng là độc bộ. Tục truyền võ công trong Thủy Hử là thật, đương nhiên loại thuyết pháp này cũng chưa được chứng thực. Mà Võ Tòng đánh hổ dùng Trạc Cước, mà trong tiểu thuyết, Võ Tòng dùng là Uyên Ương Cướ, Ngọc Hoàn Cước trong Trạc Cước.

Diệp Thiên Vân đam mê võ học từ nhỏ tất nhiên rất có hứng thú với việc này, bởi vậy khắc rất sâu trong trí nhớ, nam nhân này vừa nói hắn đã biết ngay đặc điểm cùng lịch sử môn phái này.

Hơn nữa nam nhân này cũng không nhất định nói dối, mấy người này đều là luyện công phu ở hạ bàn, liếc mắt là có thể thấy được, mà võ thuật truyền thống Trung Quốc thì có hai loại Thối Pháp (phương pháp dùng chân), đó chính là Đàm Cước cùng Trạc Cước này, đây là điều mà võ lâm công nhận. Mà trước kia cũng có câu: tổng quan cước pháp trong thiên hạ, ngoài Đàm Cước, Trạc Cước, những kĩ thuật khác đều kém cỏi!

Nghĩ đến đây Diệp Thiên Vân liền nhìn bốn phía một chút, rồi nói: "Đầu tiên ta chỉ gặp qua Diêm Phong có một lần, không quen biết với hắn, tiếp theo là ta còn có việc, không thể đi cùng các ngươi được." Nói xong những lời này, Diệp Thiên Vân đã biết là không còn đường thương lượng nữa, vì thế hắn chọn sẵn vị trí, chọn lấy địa lợi.

Trung niên nhân kia nhìn thấy vậy, có chút khinh thường nói: "Như vậy thì xin lỗi rồi, không còn cách nào khác đành phải ủy khuất cho cậu một chuyến vậy." Nói xong liền lao đến phía Diệp Thiên Vân, mà người trung niên bên cạnh vẫn đứng yên, chỉ lặng nhìn, tựa như là đã tính từ trước vậy.