Ngô Lập Sâm cùng Tiêu Sắt đi phía trước, đại hán họ Trần và Diệp Thiên Vân đi phía sau. Ngô Lập Sâm ngay lúc nhìn thấy hai người liền đến trước mặt đối phương, bàn tay khẽ vươn ra, đặt lên ngực đối phương, năm ngón tay xòe rộng. Trong nháy mắt người bên trái đã bị cắp đi.

Người bên cạnh nhận thấy tình thế không hay, lập tức lùi về phía sau, định với lấy cửa yểm hộ phía trên, hi vọng có thể cản trở được đòn ra tay của đối phương. Ngô Lập Sâm tay cắp người, mắt lại để ý kẻ bên kia trong lòng nóng như lửa đốt. Nếu kẻ này chạy thoát được thì kế hoạch vừa mới định ra sẽ tiêu tan luôn. Thế khác nào việc thoát khỏi Võ Đang khó như lên trời đây!

Trong khoảnh khắc vị đại hán họ Trần trong tay cầm đích thiết liên, kéo căng về phía sau. Quả bóng sắt trăm cân giờ như là quả bóng da ngoan ngoan, vừa vặn nâng lên trước ngực, thân hắn căng về phía sau thành hình cung, tức tốc xuất thủ đẩy quả cầu về phía trước

Thiết cầu giống như có linh tính, vút nhanh như mũi tên, nhận định đúng đích ngắm rồi lao vút về phía trước, kèm theo là tiếng gió rít wu...wu...u...u. Âm thanh ma sát của nó làm cho người ta lạnh run người. Không chỉ có lực đạo kinh người mà tốc độ cũng làm cho đối phương khó mà phòng bị.

Trong chớp mắt công phu đã đánh trúng mặt của đệ tử Võ Đang. Tốc độ thế này, lực đạo thế này, căn bản là không ai có thể tiếp được. Tích tắc thiết cầu chạm tới đầu, não bộ đã như một quả dưa hấu bị xe ngựa nghiền nát, óc vỡ toang. Không một chút âm thanh nào phát ra mà đã thành tử thi không đầu.

Trái lại đại hán sau khi đánh chết đối phương, hai chân mở ra từ từ, cơ thể hạ xuống liền giật thiết cầu trở về. Tay nắm chặt thiết liên kéo, thiết cầu giờ ngoan ngoãn không một chút ác tính nào. Công phu giết người của hắn có thể gọi là nghệ thuật, sử dụng thiết cầu như đang đùa giỡn với tiểu bằng hữu vậy.

Cùng lúc đó, Ngô Lập Sâm ra tay mau lẹ, nhưng cách thức của hắn thì hoàn toàn ngược lại với đại hán, lấy nhu mà khắc cương. Sau khi túm lấy đối phương tay phải hắn đi hình vòng tròn, liền vẽ ra nửa vòng tròn kéo đệ tử Võ Đang lại, đồng thời tay trái lại nghich thế lên trên. Thi triển Vân thủ -một chiêu của Thái Cực, một chưởng áp vào mặt đối phương làm kẻ địch đến một tiếng cũng không thể kêu. Thái Cực khúc súc có thừa, toàn thân phát kình. Kình lực phát tại chân rồi theo ra ngón tay cùng một mạch.*

Cả hai người đều trong nháy mắt lấy mạng người. Nhưng có hai cách thức trái ngược nhau. Diệp Thiên Vân ra tay mắt không biểu lộ cảm xúc, còn công phu của Đại Hán lấy cương là chính, lấy cương đánh cương. xuất thủ nhanh như điện, phát lực cương mãnh, đón đánh ngạnh khai, phát lực toàn thân, hành tại thắt lưng, kình lực bộc phát cực đại tại bàn tay.

Còn công phu của Ngô Lập Sâm xác thực cũng đạt tới đại thành cảnh giới. Động tác Thái Cực Quyền đã dung nhập vào cơ thể hắn. Một chiêu này đúng là hiển lộ ra sáu tư thế. Có đứng vòng tròn, đều hình cung, nghiêng hình cung, sau hình cung, thuận hình cung, nghịch hình cung! Toàn thân chung quanh được bao bọc bởi một vòng tròn hình tuyến. Từ đầu đến cuối theo tay đến chân, phàm là các bộ vị có thể hoạt động cũng có các loại hình tròn khác nhau xuất hiện. Đây mới chính thức là Thái Cực Quyền đích thực.

Hai người hai cách thức khác nhau nhưng ra tay đều mau lẹ dị thường, không khỏi khiến cho Diệp Thiên Vấn kinh thán, đáng ngạc nhiên hơn Ngô Lập Sâm người này tính cách nhìn rất nóng nảy nhưng khi ra tay lại có phong thái bất đồng, có chút cảm giác không đúng lắm. Vì thời gian cấp bách, nên cũng không có thời gian truy xét.

Hai đệ tử Võ Đang đều đã chết. Nhưng mấy người đều mơ hồ cảm thấy tiếng động phát ra, bởi vậy không chút do dự, Diệp Thiên Vấn nhìn thoáng qua hai người trên mặt đất nhanh chóng kéo thi thể hai người tới góc tường trong điện. Trong đầu ý niệm cấp bách chợt hiện ra

Do lúc động thủ phát ra tiếng. Có lẽ sau một khắc người tuần tra sẽ tới. Lập tức chỉ có thể phóng hỏa. Đưa các võ lâm nhân sĩ đến mới có thể thành công.

Bốn người ra khỏi điện Bích Lạc. Theo cách nghĩ của Diệp Thiên Vân thì muốn cùng với hai người tách ra nhưng trong nội tâm hắn cũng rất biết rõ. Nếu đơn độc tách khỏi ngoài hai người bọn họ thì hôm nay hắn sẽ mệnh tang tại Võ Đang. May mắn thay, tựa hồ đại Hán họ Trần cũng có kế hoạch, cũng có thể từ chết mà thành sống.

Cho đến giờ phút này Diệp Thiên Vân mới cảm giác kế hoạch cứu Tiêu Sắt quả là chưa chu toàn. Mặc dù đã ngờ tới Võ Đang canh phòng nghiêm ngặt nhưng hắn vẫn cho rằng liều mạng là được. Nhìn vào thân thủ đại hán họ Trần và cách thức phòng ngự của Võ Đang thì hắn mới hiểu ra mình còn khinh địch lắm.

Đại hán họ Trần quay đầu về phía Diệp Thiên Vấn cười cười mà nói: " Những kẻ nhân sĩ giang hồ đều ở chỗ nào?" Dường như hắn với Diệp Thiên Vân rất có cảm tình, sau đó liền báo danh: " Ta gọi là Trần Mễ Lạp"

Diệp Thiên Vân không quen biết hắn cũng gật đầu. Đi đầu trong nhóm, buổi đêm hắn có cảm quan nhạy cảm mà người thường không có, quay đầu liếc Tiêu Sắt ý bảo hắn đi liền sau lưng. Sau đó mấy người thành một hàng nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.

Dọc đường về Diệp Thiên Vân tự nhiên thấy rất quen thuộc. Hắn ban ngày cố ý bước từng bước chính là muốn thông thuộc hoàn cảnh để khi chạy trốn có thể xác định ngay đường thoát

Đi được nửa đường, hắn cảm giác có người đến liền vung tay ra dấu cho mọi người núp ở phía sau hòn giả sơn. Thần sắc của Ngô Lập Sâm và Trần Mễ Lạp đều lộ ra nét hoài nghi, bọn họ không hề cảm giác được có người nên có phần không tin tưởng. Dù sao vẫn cứ mau chóng ẩn núp đã

Thì ra hơn mười giây sau, đội tuần tra của Võ Đang chậm rãi đi qua hòn giả sơn, bóng lưng dần biến mất cách đó không xa. Tiêu Sắt đến thở mạnh cũng không dám, e là tiết lộ hành tung. Hắn giơ ngón tay cái về Diệp Thiên Vân, ánh mắt lộ vẻ bội phục. Và cả hai người Ngô Lập Sâm và Trần Mễ Lạp lại càng thêm tín nhiệm Diệp Thiên Vân,dường như đã xem hắn thân thiết hơn trước rồi.

Diệp Thiên Vân không có lộ ra chút nào đắc ý. Đối với hắn mà nói đây chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới. Ước chừng đã hơn 5 phút cuối cùng đã đến nơi.

Trần Mễ Lạp hung hăng cười thấp giọng nói:" Các người ở đây chờ, ta cùng Ngô Sâm Lập đi làm trò vui, người xem càng náo nhiệt càng tốt. Ta muốn lần này thể diện của Võ Đang mất hết:" Nói xong nhìn Diệp Thiên Vân, lại chú ý quan sát xung quanh, hai người nhanh chóng từ phía sau cây chạy tới phòng khách. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Phòng ốc của Võ Đang đích thực xếp đặt rất đặc sắc, phần lớn là làm bằng gỗ ba tầng cùng với thiết kế Hình Ý Môn kể cũng không đến nỗi nào. Lửa mà ở trong này đúng là rất hữu dụng.

Chỉ trong chốc lát thi triển công phu, mắt hai người đều lập lòe oán độc lại có xen lẫn chút khoái ý. Về tới chỗ núp, Trần Mễ Lạp nói: " Hãy chờ xem màn trình diễn hỏa thiêu Võ Đang. Thế này phong cảnh buổi tối càng tuyệt hơn!"

Không quá mười phút, hai tòa lầu xảy ra hỏa hoạn, khói đen cuồn cuộn hướng lên trời. Ngay lập tức đã có đệ tử Võ Đang phát hiện hô lớn: " Đi lấy nước, lấy nước!"

Tiếp sau đó liền có tiếng chuông trầm thấp, từng tiếng dồn dập. Đó là 10 thanh âm xé gió vang lên không ngừng, Võ Đang đã giống như cái chảo nóng bỏng, giờ bị giội nước sôi vào mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, vội vã di tản ngay lập tức các khách nhân đến xem lễ.

Đến xem lễ Võ Đang đều là người giang hồ, cứ coi là không tinh tường thì trong lòng họ cũng có phần nặng nề. Chuyện này sớm không đến muộn không đến rõ ràng là có kẻ chủ ý phóng hỏa. Đối với Võ Đang đúng là sự nhục nhã mà cả trăm năm nay cũng chưa từng xảy ra. Đại bộ phận ngoài mặt tỏ vẻ bi thống nhưng lại quay lưng lại trộm cười đến mức muốn lật cả trời. Còn tiểu bộ phận bèn hô to gọi nhỏ xem chừng náo nhiệt lại càng náo nhiệt hơn. Chả có mấy kẻ ngốc đi cứu hỏa, chỉ là toàn người đến quơ quơ tay chỉ huy. Trong một lúc không nơi nào náo nhiệt bằng.

Diệp Thiên Vân liếc mắt sang phía bên kia Hà sơn, cả đám trông như lũ khỉ chạy tới chạy lui lớn tiếng gọi nhau hỗn loạn vô cùng mà không khỏi cười thầm.Võ Đang bận rộn hẳn lên, đến đội tuần tra cũng không thấy. Tất cả đều gia nhập vào hàng ngũ cứu hỏa. Cách đó không xa người của các môn phái lên xem lễ Võ Đang tất cả đều đứng lại xem ra vô cùng náo nhiệt.

Trần Mễ lạp và Ngô Lập Sâm đưa ánh mắt tới, tựa hồ cửu hận đều hóa thành ngọn lửa. Nụ cười trở nên tà ác, ngọn lửa ngập trời chứa đầy oán khí. Trần Mễ Lạp cười khoát tay nói: " Đi! ta hiểu rõ đường xuống núi."

Mấy người theo sau Trần Mễ Lạp, tựa hồ Võ Đang đối với hắn có phần quen thuộc, cùng với vài người đi theo đường mòn. Chả mấy chốc đã đi ra khỏi khuôn viên chính của Võ Đang.

Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy Trần Mễ Lạp không phải là không thông thuộc Võ Đang mà là vô cùng thông thuộc nơi này. Người này ở trong này thời gian nhất định không ngắn. Bằng không tuyệt đối sẽ không thể quen thuộc với địa hình như thế này, thậm chí cũng không cần phân biệt rõ phương hướng. Cũng may giờ đây đệ tử Võ Đang còn đang bận cứu hỏa. Căn bản không mấy người đến tuần tra!

Qua chừng năm phút, cuối cùng đã tới con đường nhỏ chính giữa hai ngọn núi, lập tức ra khỏi Võ Đang. Mà Diệp Thiên Vân trước đó chưa từng phát hiện qua con đường này.

Trần Mễ Lạp dừng lại, hắn nhìn con đường nhỏ trước mắt thản nhiên nói: " Võ Đang tuy ba mặt đều là núi nhưng lại có hai đường ra, thật ra tuyệt đại đa số mọi người chỉ biêt đến một đường. Ta nghĩ các người cũng đoán được, ta từng là đệ tử Võ Đang. Ở đây đường ra chỉ có người Võ Đang mới biết rõ, hơn nữa cũng có người gác nhưng không quá nhiều."

Tiêu Sắt âm thầm hưng phấn nhưng lại nghe Trần Mễ Lạp nói: " Cao thủ chắc chắn sẽ không thiếu mỗi ngày đều có đạo sĩ thuộc hàng chữ Bối đến canh gác. Bây giờ là thời kì loạn lạc, chỉ biết tin tưởng phòng ngự thật nghiêm. Nhưng mà chỉ cần chúng ta xông qua cái quan khẩu này, như vậy coi như là đã thành công một nửa, Từ nơi này đi ra ngoài qua được ngọn núi này là tránh được một kiếp. Bốn người chúng ta thành hay bại mặc cho số phận vậy!"

Ngô Lập Sâm hắc hắc cười nói:" Ta hiểu rằng ngươi sẽ không hại chúng ta, nghe ngươi nói đủ hiểu ngươi so với bọn ta thì hận Võ Đang hơn nhiều phải không?" Hắn cười mỉm.

Diệp Thiên Vân giờ mới cảm nhận được giang hồ nhiều biên đổi, thô liền biến thành nhỏ, giả thành hư, hư hư thực thực, chân chân huyễn huyễn, cũng không biết đạo giang hồ ở đâu, đồng thời cũng không biết cái gì là thực chất cái gì là biểu tượng. Hắn đối với Trần Lạp Mễ một mực đều có phòng bị, đến bây giờ ngược lại lại có chút tin tưởng, nhìn Tiêu Sắt gật đầu ý bảo: " Xông vào thôi"

Trần Mễ Lạp đột nhiên đứng lên nói:" Đi thôi, đến đây rồi, chúng ta cũng không cần che dấu gì nữa. Bất kể có thể qua được hay không thì tin tức cũng sẽ nhanh chóng tới tổng hội của Võ Đang thôi!"

Đi được một đoạn đường đã thấy được toàn cảnh, ở đây kì thực có con đường nhỏ ở giữa hai quả núi, ước chừng rộng 10 mét.

Các đó không xa có một trạm gác, thoạt nhìn Võ Đang với nơi này rất xem trọng. Bên trong được xây dựng rất đơn giản, bên ngoài có 6 đệ tử Võ Đang lưng đeo kiếm đứng gác

Nhìn thấy Diệp Thiên Vân cùng vài người đi tới, một người nhanh chóng chạy đến cách không xa căn phòng là bao nhiêu. Trong đó một người quát:" Đừng nhúc nhích, mau khai báo thân phận. Nếu như là quan khách đến xem lễ xin mời quay về. Ở đây là nơi cấm của Võ Đang!" Dứt lời những người còn lại rút kiếm.

Trần Mễ Lạp sau khi xem khoảng cách cũng không xa lắm liền tiếu cười nói: " Ta chính là chưởng môn Võ Đang! Động thủ!" Câu trước thì đúng là đệ tử Võ Đang nói, hai chữ phía sau thì là Diệp Thiên Vân và bọn họ nói. Ngay sau đó, đại thiết cầu trong tay hắn liền huy vũ khởi phát hướng đối phương đập tới!

Đệ tử Võ Đang sớm đã có chuẩn bị, mấy người đồng thời huy kiếm vọt lên, hoàn toàn không sợ hãi! Ngô Lập Sâm cũng cười to nói: " Các cháu, ta tới đây".

Hai phe cùng lúc động thủ, Diệp Thiên Vân tất nhiên hiểu rõ thực lực của Tiêu Sắt, trong lòng cũng tính toán tuyệt đối không thể để đệ tử Võ Đang xông tới. Lập tức nói: " Hãy tự bảo vệ lấy mình" Dứt lời thân thể nhoáng một cái đã lao lên đâm vào người của đối phương. Đòn đầu tiên hắn muốn dốc toàn bộ thực lực, toàn lực thúc giục Kim Chung Tráo nâng lên cực hạn, hướng về ba đệ tử cầm kiếm.

Khí thể của Diệp Thiên Vân giống như hổ lao vào bầy sói, mấy người cầm kiếm đi đối phó hắn, ba thanh kiếm đồng loạt hướng về thân thể hắn đâm tới! Diệp Thiên Vân chính là muốn khổ luyện lẽ nào lại sợ kiếm. Mấy người đệ tử Võ Đang không dám tin hắn dám nhằm mũi kiếm đâm vào người, hai tay hắn ngay tắp lựu đã giống như kiếm xuyên vào lồng ngực của đối phương!

Trần Mễ Lạp cùng Ngô Lập Sâm chứng kiến Diệp Thiên Vân mà thật không ngờ hắn rất hung ác, nảy lên lãnh khí bội phần. Vốn dĩ vẫn luôn là thiếu niên trầm mặc mà đột ngột đã giống như con sói đang khát máu.