Nhóm dịch: Ẩn Môn

Bọn Lã Khải Minh hưng phấn tiến lên phía trước, trên mặt vẫn còn đọng vẻ sợ hãi:

- Lâm sư đệ, đệ hù chúng ta chết khiếp.

Lâm Phàm tay che đũng quần, ngượng ngùng nói:

- Sư huynh, trước khi nói gì, ít nhất cũng phải cho ta bộ quần áo để mặc chứ. Để sư đệ tẽn tò thế này.

Có mấy đệ tử bụm mặt, bọn họ còn tưởng Lâm sư đệ da mặt thép chứ, ai dè cũng biết ngượng ngùng.

Vừa rồi còn chẳng biết ai không biết xấu hổ là gì, trần như nhộng còn đứng đó tạo tư thế cơ.

Hai cái áo được đưa lại, hắn quấn hết lên eo, che kín chỗ đũng quần lại.

- Sư đệ, đệ không có việc gì chứ? - Âm Tiểu Thiên dò hỏi.

Lâm Phàm nở nụ cười:

- Chắc chắn là không có việc gì, Chiến Tranh Cự Thú vặt vãnh ấy mà, có cái gì mà phải sợ. Ta lúc ấy đánh ra một chiêu tuyệt kỹ là xử gọn nó. Hiện tại Nhật chiếu tông đã bị chúng ta đánh lui, trận chiến này xem như chũng ta thắng lợi.

“Thắng lợi!”

Hai chữ này truyền vào tai các đệ tử, trong chớp mắt không khí sôi trào cả lên

Họ sung sướng nhảy cẫng hết cả lên, hoan hô:

- Thắng lợi, chúng ta cuối cùng cũng thắng rồi!

Đối với các đệ tử mà nói, thắng lợi này có được không dễ dàng, không biết đã bao nhiêu huynh đệ đã ngã xuống.

Điều này khiến họ rất đau lòng.

Nhìn sự vui sướng của các đệ tử, trong lòng Lâm Phàm lại tủi thân não nề. Haiz, lại chạy trốn không thành công.

- Lâm sư đệ, làm tốt lắm. - Phương Kình từ phía xa tới, toàn thân đầy máu, có thể thấy hắn vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt. Nay Nhật Chiếu tông đã bị đánh lui, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở phào.

Mặc dù trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, không biết Lâm sư đệ làm cách nào mà giết được Cự Thú Chiến Tranh. Đương nhiên tại thời điểm thắng lợi này hắn cũng sẽ không hỏi đến vấn đề này.

Giờ đây, hắn nhìn về phương xa, không biết tình hình bên Lục sư huynh như thế nào.

Đột nhiên.

Có mấy thân ảnh từ xa bay tới.

Các đệ tử mong chờ nhìn về phía mấy thân ảnh, trận chiến đấu này bọn họ đã giành thắng lợi. Chỉ không rõ tình hình bên Lục sư huynh ra sao.

Lâm Phàm cũng nhìn sang. Hắn cũng biết được, bên trên cảnh giới Tôi Thể chính là cảnh giới Địa Cương, đạt đến cảnh giới đó liền thoát ly khỏi phàm nhân, có được năng lực rất lớn.

Nhưng hắn tin tưởng rằng với khả năng của mình, trở thành một cường giả Địa Cương cảnh cũng chẳng mất bao lâu.

Lúc này một môn đệ Địa Cương cảnh hấp tấp nói:

- Lục sư huymh đã bị trọng thương, cần trị liệu gấp. Phương Kình ngươi chỉ huy đệ tử thu dọn chiến trường.

- Vâng, sư huyunh. - Phương Kình nghe được Lục sư huynh bị thương cũng giật mình. Thực lực của Lục sư huynh hắn rất rõ ràng, vậy mà bị thương nặng. Trận chiến này xem ra rất kinh thiên động địa.

Lã Khải Minh kinh ngạc:

- Không ngờ rằng Lục sư huynh bị thương. Lũ Nhật chiếu tông thật đáng giận, ngày nào đó phải giết hết tông môn của bọn chúng.

Lâm Phàm an ủi:

- Lã sư huynh, ta nghĩ rằng Lục sư huyng sẽ không việc gì đâu.

- Ừ. - Sắc mặt Lã Khải Minh dịu xuống.

Phương Kình lại không nghĩ ngợi nhiều:

- Các đệ tử dọn dẹp chiến trường, sau đó tập hợp để trở về.

...

Mãi đến tận trời sáng.

Tất cả mới dọn dẹp xong, chuẩn bị trở về.

Lâm Phàm ngoảnh lại nhìn về phía biên giới mênh mông kia, bất đắc dĩ thở dài, đúng là ý trời.

- Lâm sư đệ, đệ làm sao vậy? – Lã Khải Minh vỗ vai Lâm Phàm, không biết Lâm sư đệ làm sao mà đột nhiên lại bi thương như thế.

Lâm Phàm xua tay:

- Không có việc gì, chúng ta trở về đi.

Hắn khóc không ra nước mắt. Nhiều cơ hội chạy trốn như vậy lại cứ như bị ai đó ngăn cản không cho hắn trốn đi, khiến hắn rất là bi thương.

Trời cao không nghe thấy nguyện vọng của ta, đành tạm thời hoãn lại một chút vậy. Hiện tại hắn chỉ nghĩ làm sao để tăng thực lực lên nhanh một chút, chí ít cũng phải đạt được cảnh giới Địa Cương.

Người khác mà biết ắt sẽ tức phọt máu.

Ngươi cho rằng Địa Cương cảnh là bắp cải à, muốn lên là lên được chắc.

Tại đại bản doanh lâm thời.

Sau trận chiến tất cả các đệ tử đều đã mệt mỏi, toàn bộ đã đi nghỉ ngơi.

Mà đối với Lâm Phàm mà nói, nghỉ ngơi là gì? Không có luôn.

- Trước tiên mình phải xem xem, lúc nãy đã thu hoạch được những gì. - Lâm Phàm có chút nóng lòng. Lúc trước rút thưởng trúng vài thứ hắn đều không để ý lắm, trong số đó hình như có lẫn vào mấy thứ gì đó rất là ghê gớm.

“Nhẫn trữ vật loại nhỏ”

Cái món này không tồi, đây chính là món đồ thiết yếu cho mấy nhà lã hành giết người cướp của. Không có nhẫn chứa đồ làm sao dám nhận mình là dân pro.

Chiếc nhẫn này có màu bạc, đeo vào ngón tay vừa vặn lại thích hợp.

Tiếp tục kiểm tra, không tồi, thêm một viên đan dược hạ phẩm Huyền Giai, là đan dược dạng tu luyện, hơn nữa còn cao hơn một bậc so với Sư Hổ đan lần trước.

Cứ để đó, lát nữa tu luyện sẽ lấy ra dùng.

Thứ cuối cùng lại khiến Lâm Phàm kinh ngạc nhất.

“Sổ hướng dẫn chế tác lựu đạn hình trứng loại 82-2.”

Cái này theo lâm Phàm là một món đồ rất tuyệt, vũ khí hiện đại công nghệ cao, chỉ cần một viên không chuyện gì không giải quyết được, uy lực thì rõ như ban ngày.

Lúc trước tên Cừu Lệ tu vi là Tôi Thể tầng tám đứng trong phạm vi lựu đạn nổ chỉ bị mất một cánh tay. Như vậy đã hiểu đại khái được uy lực của nó.

Cơ mà khỏi phải nói, nếu nhét lựu đạn vào mồm, thì đừng nói là Cừu Lệ, có là cường giả Địa Cương cảnh cũng phải quỳ cho ta.

Đương nhiên đây cũng là suy nghĩ mà thôi, làm gì có thằng ngu nào cầm lựu đạn của hắn nhét vào mồm. Cơ mà Chiến Tranh Cự Thú kia thì là ngoại lệ.

Kiểm tra bảng điều khiển một chút.

“Tính danh: Lâm Phàm

Tu vi: Tôi Thể tầng sáu.

Điểm khổ tu: 10540.

Điểm tích lũy: 2330.”

“Thiên phú: Thân bất tử”

“Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”

Số liệu coi như tạm đủ để hài lòng. Điểm tích lũy đã lên 2330, lúc giết được Cự Thú Chiến Tranh xong được tặng không 100 điểm, coi như là bồi thường, ít nhất chứng minh là mình không chết một cách oan uổng.

Hắn uống đan dược tu luyện hạ phẩm Huyền giai cùng đại bổ hoàn Long Hổ, vận công bắt đầu tu luyện.

Lâm Phàm hắn chẳng có bản lĩnh gì khác, nhưng đối với tu luyện thì vô cùng nghiêm khắc.

Đan dược vừa bỏ vào miệng, một sức mạnh to lớn lập tức ùa vào cơ thể.

Điểm khổ tu cũng tăng lên nhanh chóng.

Thời điểm Lâm Phàm mở mắt, hắn thấy trong lòng sung sướng vô cùng.

Điểm khổ tu đã tăng lên 18540, một lúc đã tăng 8000 điểm. Với tốc độ tăng này, hỏi xem có đáng sợ hay không.

Xem ra về sau cứ thế dùng đan dược hỗ trợ tu luyện cũng là một lựa chọn đúng đắn.

Có thể tăng nhanh như bay thế này thật phê như con tê tê.

Nhưng nếu Lâm Phàm biết loại đan dược tu luyện cấp Huyền Giai này quý hiếm đến mức nào, chỉ sợ hắn không còn dám tơ tưởng nhiều như vậy.

Trời đã sáng.

Cũng đã đến buổi chiều.

Lâm Phàm nghĩ cũng nên ra ngoài xem một chút, ở bên ngoài sớm đã vọng đến âm thanh của các đệ tử khác

Có điều hắn hơi mệt một chút. Người tu luyện vất vả như hắn còn tìm ở đâu được chứ.

Không nói nữa.

Lâm Phàm cầm Cửu Hoàn Đại Đao quệt một nhát qua cổ, trực tiếp tắt thở.

“Điểm khổ tu +10.”

Mười giây sau.

Tinh thần phấn chấn, hắn lại hồi sinh full bình máu.

Lâm Phàm bình tĩnh sửa sang lại quần áo, tiện đó lau dọn sạch sẽ vết máu, rồi nghênh ngang đẩy cửa ra ngoài đi dạo.