Buổi tối Tuyên Châu thành cũng không ban bố lệnh cấm đi lại. Tuy rằng thời tiết có chút giá rét nhưng buổi tối vẫn hết sức náo nhiệt.

Vân Thiên Hà chậm rãi đi trên đường nhìn xung quanh một chút, cảm nhận sự phồn hoa náo nhiệt, mọi người cùng kiếm sinh ý. Một lúc sau đoàn người đi đến một cửa hàng.

Lão bản là một lão giả khoảng sáu mươi, ăn mặc giống như một nông gia, trên người đeo tạp dề, hai bên trái phải có hai tiểu nam hài đang rửa bát.

Sau khi đoàn người ngồi xuống, tiểu nam hài hướng ánh mắt to tròn đen nhánh quan sát một phen liền lập tức đi đến dùng khăn lau chùi bàn, rồi nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Quán chúng ta có món cháo ăn khá ngon, khách quan gọi mấy bát?

- Mỗi người hai bát.

Vân Thiên Hà nhìn nam hài mỉm cười nói. Nam hài nhìn thoáng qua bốn người đằng sau Vân Thiên Hà liền quay lại nói với lão nhân:

- Gia gia, mười bát cháo.

Vị lão nhân kia nghe vậy nhìn một cái cười tủm tỉm rồi đi vào làm thức ăn.

Vân Thiên Hà bảo mấy người ngồi xuống nhưng mấy người dứt khoát đứng đằng sau hắn. Toàn bộ khách nhân trong quán nhìn sang với ánh mắt cổ quái rồi vội vã ăn nhanh, thanh toán tiền rồi đi.

Vân Thiên Hà nói:

- Không nên ảnh hưởng sinh ý của người khác, đều ngồi xuống ăn cả đi. Ăn xong rồi còn có việc.

- Vâng

Mấy người thấp giọng đáp ứng, lúc này mới chịu ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau nam hài bưng ra mấy bát đang còn bốc khói nghi ngút đặt lên mặt bàn. Vân Thiên Hà thấy món ăn đưa ra hình thức cũng khá tinh mĩ, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.

Sau khi đánh giá và hít sâu một hơi, xác thực là khá ngon hắn liền ăn mấy thìa. Ngẩng đàu lên hắn thấy mấy người Tinh Mông đã sớm ăn gần xong, tốc độ ăn quả là rất nhanh. Hắn mới chỉ ăn mấy thìa mà bốn người đã ăn gần hết bát thứ hai.

Mà tiểu nam hài nhìn thấy tốc độ ăn như vậy cũng bị dọa cho giật mình, nuốt xuống mấy ngụm nước miếng thầm nghĩ thật là quái nhân.

Món cháo quả thật khá ngon, Vân Thiên Hà ăn xong hai bát cảm thấy dạ dày đã được lấp đầy, thật sảng khoái mà mấy người Tinh Mông sau khi ăn xong liền quan sát xung quanh.

Lúc này, cách đó không xa có một thiếu nữ đang đi đến, dung mạo bình thường, mặc một bộ váy màu vàng nhạt, tuy nhiên vóc người tương đối dụ nhân. Nàng cất cất bước rất nhanh, sau đó đi đến bàn đối diện với Vân Thiên Hà nói:

- Lão bá cho một bát cháo.

Dung mạo và trang phục nữ tử đều bình thường không có gì đặc biệt nhưng ánh mắt lại không chút kiêng kị quan sát Vân Thiên Hà, con mắt mở to đảo qua đảo lại mang theo ý khiêu khích.

Vân Thiên Hà lạnh lùng nhìn nữ tử sau đó đứng lên nói:

- Lão bản, tính tiền.

- Công tử, tổng cộng ba mươi tiền.

Tinh Mông cầm tiền đặt lên trên bàn, chờ sau khi Vân Thiên Hà đi qua mới nói:

- Thiếu chủ, nữ tử kia có điểm cổ quái. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ta biết.

Vân Thiên Hà thoáng nhìn qua Tinh Mông nói:

- Lúc nàng nháy mắt giống như là một tín hiệu liên lạc, rất có thể nàng tưởng nhầm chúng ta với người khác. Tuy nhiên tạm thời không cần để ý, Tinh Diệu để lại tín hiệu lệnh cho chủ quản phụ trách tình báo doanh phụ trách Tuyên Châu đến gặp ta, chúng ta đến khách điếm nghỉ ngơi.

Nhìn mấy người rời khỏi vị nữ tử kia cũng đột nhiên đứng dậy để lại tiền rồi ly khai, nam hài bê cháo đến thấy khách nhân chưa ăn đã đi liền kỳ quái hỏi:

- Gia gia, bình thường tỷ tỷ Vạn Hương Lâu đều ăn rất ngon lành vì sao hôm nay lại không ăn mà đã đi?

Vị lão nhân kia trả lời:

- Tôn nhi, chúng ta lập tức đóng cửa, phỏng chừng hôm nay trong thành sẽ không được yên ổn.

Nói xong lão giả liền lập tức thu dọn, đóng cửa hàng. Nam hài sờ sờ đầu không hiểu tại sao gia gia lại đóng cửa khi mà khách đến ăn vẫn còn chưa hết.

Khách sạn Thanh Bình là một khách sạn bình dân nằm tại phía nam Tuyên Châu thành, nằm trên một con đường phồn hoa. Chợ đêm ở Tuyên Châu cũng có điểm đặc sắc, dòng người đi lại không thôi, các cửa hàng san sát. Trên gác cao của thanh lâu từng cô nương trang điểm xinh đẹp, từng làn gió thơm thổi qua, các nàng nhìn khách đi đường như khiêu khích như mời chào. Ở đây giống như một tổ cú ăn đêm, có rất nhiều khách ra vào tấp nập.

Vân Thiên Hà ngồi trong khách sạn chờ một hồi thì thấy Tinh Diệu dẫn đến một người mặc trang phục Viêm Hoàng cục. Đây chính là một vị tổ trưởng Thiên Đồ trước đây đã từng vào kinh cùng Vân Thiên Hà, cũng là tộc nhân của Lục thị, tên là Lục Vô Thương.

- Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!

Lục Vô Thương vừa vào cửa liền lập tức hành lễ.

Vân Thiên Hà gật đầu, nói:

- Cho ngươi phụ trách tình công tác báo doanh ở Tuyên Châu, khổ cực cho ngươi rồi.

- Thiếu chủ nói quá lời!

Lục Vô Thương ôm quyền đáp sau đó đứng thẳng một bên chờ.

Vân Thiên Hà nói:

- Hiện tại tình báo doanh Tuyên Châu đã dần đi vào quỹ đạo, bây giờ còn điều gì khó giải quyết nữa không?

Lục vô Thuờng nói:

- Bẩm thiếu chủ bởi vì vị trí trọng yếu, Thu Hàn tổng quản lại phân phối nhân thủ duy trì ở cả hai sơn quận gần Tuyên Châu thành cho nên nhân thủ không đủ.

Vân Thiên Hà ngẫm nghĩ rồi nói:

- Hiện tại chúng ta đã có căn cơ ở Tuyên Châu thành, ngươi cứ thực hiện chính sách đào tạo chiến sĩ hạch tâm, ngoài ra còn thu lưu những người khác làm nhân viên ngoại tuyến. Chỉ có những người hạch tâm mới được tiếp xúc tin tình báo, còn nhân viên ngoại tuyến chỉ để liên lạc làm nhiệm vụ thu thập thông tin. Chú ý những tin tình báo quan trọng thì càng phải bảo mật cho tốt.

- Thuộc hạ biết phải làm thế nào.

Lục Vô Thương gật đầu nhìn Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà nói:

- Bây giờ có một việc giao cho ngươi. Hiện nay trong thành có một nhóm người đang bí mật theo ta và một cô gái lúc ở quán đã có hành động khác thường, các ngươi hãy thu thập thông tin về bọn họ, chú ý không được đả thảo kinh xà. Mặt khác truyền tin tức đến tình báo doanh ở Định Châu để bọn họ phối hợp với Dư Châu giám thị phương hướng người Giang gia. Tùy thời báo cáo cho ta.

Vạn Hương Lâu. Đây là một thanh lâu có quy mô lớn trong Tuyên Châu thành, sinh ý cực kỳ dồi dào, khách nhân ra vào tấp nập.

Từng thiếu nữ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc tươi mát, mị nhãn câu hồn đoạt phách hận không thể câu dẫn toàn bộ khách nhân qua đường.

Nữ tử lúc nãy quan sát Vân Thiên Hà đang vội vàng trở lại Vạn Hương Lâu, những nử tử khác gặp nàng đều chủ động chảo hỏi, rất là cung kính.

Nữ tử này cũng không để ý đến, vội vàng đi về phía hậu viện Vạn Hương Lâu, sau khi đi vào một gian phòng chợt nghe thanh âm khàn khàn:

- Người tiếp ứng đến chưa?

- Chưa đến.

Nữa tử nói tiếp:

- Ta cùng với người đó nháy mắt nhưng hắn lại không phản ứng lại, nói vậy hắn không phải là người cần tìm. Thế nhưng địa điểm và thời gian hẹn gặp không hề sai lệch, có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn hay không?

- Người này có đặc điểm gì?

Thanh âm khàn khàn lại hỏi.

- Tuổi không lớn khoảng tầm mười bảy. Tuy nhiên ánh mắt lại khá lạnh nhạt đặc biệt là ánh mắt lóe ra tinh quang hẳn là không phải người bình thường.

Nữ tử nói.

- Vậy ngươi đến khách sạn Thanh Bình điều tra một chút nếu có tin tức thì trở về hồi báo.

Thanh âm khàn khàn nói xong, liền không còn tiếng động.

Đêm tĩnh như mặt nước, chợ đêm náo nhiệt đã dần lắng xuống, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng dần bị sự im lặng của đêm tối bao phủ, toàn bộ trong thành đều trở nên vắng vẻ.

Ngoài thành còn có mấy người cưỡi ngựa phi đến, cửa thành đã đóng chặt bọn họ không có cách nào để đi qua nên chỉ có thể ở lại ngoài thành.

Một thanh niên mang mặt nạ đứng ở ngoài thành, tay chắp sau lưng nhìn Tuyên Châu thành thấp giọng nói:

- Lộ Thượng Đam các hạ, bọn họ không đến tiếp ứng kịp chúng ta, nếu không thể an bài kịp thời, đợi sáng ngày mai tiểu tử kia chạy đi thì đã chậm.

Phía sau thanh niên có một lão giả cũng mang mặt nạ nói:

- Công tử, mặc dù chúng ta đến trễ không kịp bố trí nhưng ta nghĩ Hao Nguyên cũng đã bố trí trước. Sáng mai vào thành chỉ cần bọn họ kéo dài thời gian nửa ngày. Chờ tin tức đưa đến như vậy toàn bộ đều xuất động, đến lúc đó tiểu tử Đồ gia chỉ có con đường chết.

- Chỉ hi vọng được như thế.

Thanh niên mang mặt nạ thở dài thế nhưng trong lòng thầm nghĩ:

- Tại sao ta lại có trực giác bất an lo lắng a, mong rằng không phát sinh sai lầm nào.

Khác sạn Thanh Bình.

Cửa sổ mở rộng, ngoài kia ánh sao lấp lánh, từng ánh sao giống như sợi chỉ bạc từ ngoài tiến vào phòng chiếu xuống người Vân Thiên Hà đang ngồi xếp bằng trước cửa sổ, tản mát ra một cỗ quang mang nhàn nhạt.

Dẫn tinh đã vận hành được một chu thiên tuần hoàn. Tinh khiếu nằm giữa thân thể Vân Thiên Hà không ngừng cùng ánh sao tương giao hô ứng, từng ánh sao sau khi được hấp thu vào cơ thể Vân Thiên Hà đại bộ phận đều được chuyển hóa thành linh khí, không ngừng tiến vào tinh tú thứ nhất.

Lúc này linh lực bên trong tinh khiếu đã đạt đến cực hạn, Vân Thiên Hà lập tức vận chuyển dẫn tinh quyết điều khiển hai mươi bảy tinh khiếu trong đệ nhất tinh tú, kích thích tinh khiếu hấp thụ linh lực.

Tinh khiếu bên trong cơ thể phát huy tác dụng cùng hô ứng với tinh mang trong thiên địa. Lúc này Vân Thiên Hà cảm thấy trong thân thể mình vang lên một tiếng nổ lớn, giống như khúc sông đang bị tắc cuối cùng đã được khơi thông, toàn bộ dòng sông trở nên thông suốt, đại lượng tinh linh chi khí vận chuyển linh hoạt giống như cá gặp nước trải rộng khắp tinh tú. Không cần Vân Thiên Hà khống chế chúng bắt đầu tự động vận chuyển tuần hoàn. Đến lúc này rốt cục Vân Thiên Hà đã tu luyện đệ nhất tinh tú đến đại viên mãn.

Bước tiếp theo chính là tu luyện hai mươi tám tinh khiếu của đệ nhị tinh tú, dẫn động dẫn tinh quyết.

Tuy nhiên đệ nhị tinh vực Vân Thiên Hà mới tu luyện được mười hai tinh khiếu còn thiếu mười sáu tinh khiếu nữa. Mỗi lần mở ra một tinh khiếu thông qua tinh vực thứ nhất vận chuyển một vòng tuần hoàn sẽ sản sinh ra đại lượng tinh linh chi khí phụ trợ, do dó tu luyện cũng thuận tiện hơn nhiều.