Vân Thiên Hà nhìn xung quanh liền thấy sáu kỵ sĩ toàn thân mặc đồ đen, dẫn đầu là một người đeo vải che mặt nhưng nhìn vóc người Vân Thiên Hà có thể nhìn ra được đây là một nữ nhân.

- Tăng tốc, giữ vững khoảng cách, dẫn bọn chúng ra phía đất trống, chờ tinh thần bọn chúng suy yếu mấy phần rồi hồi mã động thủ.

Vân Thiên Hà nhìn thấy khí thế đám người kia như cầu vồng liền lập tức phân phó.

Mấy người truy đuổi cũng nhanh chóng tăng tốc, rất nhanh khoảng cách giữa hai bên đã được kéo giãn một ít.

Chạy một hơi ước chừng năm sáu dặm đã đến nơi hoang dã.

Thỉnh thoảng Vân Thiên Hà quay đầu lại nhìn nhóm người đang truy kích khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, nói:

- Bọn chúng càng nóng lòng lại càng dễ mắc phải sai lầm, chậm lại, trước tiên cứ để cho bọn chúng cảm thấy sắp đuổi kịp. Chờ cho bọn chúng đuổi kịp liền lập tức động thủ. Ta muốn xem bọn chúng cậy vào cái gì mà dám cật lực đuổi theo như vậy.

Mấy người Vân Thiên Hà liền cho ngựa chạy chậm lại, thần sắc mấy người đuổi theo phía sau trở nên phấn chấn. Mắt thấy đã sắp đuổi kịp nên càng gia tăng thêm sức lực đẩy nhanh tốc độ.

Đúng lúc này Vân Thiên Hà đột nhiên quay đầu ngựa xoay ngược trở lại. Vị nữ nhân đang dẫn đầu thấy thế sắc mặt đại biến, lập tức rút bội kiếm bên hông ra.

Nhưng khi hai con ngựa song song với nhau, nữ nhân này bỗng nhiên cảm giác được một cỗ hàn mang cực kỳ sắc bén đang hướng phía mình đánh tới, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi khủng hoảng giống như bị bóng ma tử vong bao phủ. Nàng không cách nào tránh né, chỉ cảm thấy dường như thân thể mình bị một cây châm vô cùng sắc bén mang theo hàn khí đâm thủng. Trong cơ thể nàng tựa hồ như bị phá nát.

Phốc!

Chỉ một chiêu, nữ tử liền phun máu, ngay sau đó thân thể lập tức rơi xuống lăn mấy vòng như hồ lô, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa chỉ còn lại con ngựa vẫn đang tiếp tục điên cuồng lao đến.

Một kích kia quả thật quá nhanh làm cho người ta không tài nào phản ứng kịp. Nữ tử cầm đầu cứ vô thanh vô tức ngã xuống làm cho năm người còn lại như bị bóng ma bao phủ.

Cao thủ, cao thủ giết người vô hình!

Vân Thiên Hà vừa ra tay liền sử ngay một chiêu Thương Hồn Chỉ đánh chết nữ tử cầm đầu khiến cho mấy hắc y nhân chấn động, mang theo vẻ sợ hãi, tinh thần suy sụp. Ngay lập tức Vân Thiên Hà hét to:

- Giết!

Tiếng hét vừa vang lên Tinh Diệu liền vọt người lên, ngay lúc Vân Thiên Hà quay đầu ngựa bọn họ cũng lao theo vừa lúc kịp xông lên chiến đấu chính diện.

Tinh Diệu ở trên lưng ngựa sớm đã có sự chuẩn bị, ngay lúc đến gần liền tung người nhảy về phía đối phương. Rút đao vung lên, tốc độ nhanh vô cùng, đối phương đang kinh hoàng căn bản không đỡ nổi một đao. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, một đao vung lên đã thấy huyết vũ tung bay, đầu tên kia lăn lông lốc trên mặt đất.

Chiến đấu đã bắt đầu, nhóm hắc y nhân phản ứng chậm một nhịp vẻn vẹn trong nháy mắt đã có ba tên áo đen bị đánh gục.

Còn lại ba tên liền nhanh chóng lùi về phía sau, thấy mấy người Vân Thiên Hà chỉ một chiêu đã đánh gục đồng bọn của mình liền biết thực lực đối phương quá mạnh mẽ, bọn họ tuyệt đối không phái là đối thủ nên sinh lòng muốn rút lui.

- Một tên cũng không lưu!

Vân Thiên Hà chọn đúng thời cơ, lại hét lớn một tiếng. Sau đó giục ngựa đuổi theo. Chỉ vừa chiến đấu nhưng hắn cũng đã biết thực lực của đối phương chỉ là lục cấp hoặc thất cấp võ sư nên muốn giải quyết tất cả.

Mấy người Tinh Diệu sau khi nhận được chỉ thị liền vây ba tên hắc y nhân lại. Bọn chúng thấy đã vô vọng bỏ trốn liền lập tức nhảy xuống ngựa ra chiêu liều chết.

Vân Thiên Hà cũng không muốn dây dưa với bọn chúng, cấp bậc bất đồng nên chiến đấu cũng không có nhiều ý nghĩa nên liền sử dụng mọi thủ đoạn để dồn đối phương vào chỗ chết.

Vân Bôn cùng chủ nhân tâm ý tương thông, sau khi quay trở lại liền tăng tốc, thể hiện ra tốc độ siêu cường giống như một tia chớp bắn đi. Trong lúc bốn người Tinh Mông đang vây lấy mấy tên hắc y nhân Vân Thiên Hà từ một lỗ hổng vụt qua lao đến bên cạnh một tên hắc y nhân, tiện tay rút kiếm "đinh" chỉ nghe một thanh âm vang lên, một kiếm lấy thế lôi đình lao đến.

Hắc y nhân tận lực né tránh thế nhưng tốc độ của kiếm thế quá nhanh lại mang theo cả băng hàn khiến toàn thân hắn tê cứng. Hắn chỉ chậm có nửa nhịp, một kiếm xuất ra hắn chỉ cảm thấy cổ họng của mình lạnh như băng nhưng ngay sau đó một đạo huyết vụ không ngừng bắn ra. Cuối cùng thân thể hắn mềm nhũn ngã lăn xuống đất.

Vân Thiên Hà đã tính toán đúng thời điểm, một chiêu tung ra là dùng hết sức. Một kiếm kia cho dù là bát cấp võ sư cũng phải kiêng kỵ huống hồ tên kia chỉ là lục cấp võ sư. Vân Thiên Hà giết hắn giống như dùng dao mổ trâu giết gà.

Sau khi Vân Thiên Hà một kiếm chém chết một tên hắc y nhân liền thu liếm vào vỏ. Tốc độ Vân Bôn chậm lại lẳng lặng đứng nhìn, đôi mắt lạnh lùng bốn người Tinh Mông giống như hắn vừa đoạt món đồ chơi của bọn họ vậy.

Chiến đấu chẳng qua mới vừa trải qua mười lần hô hấp.

Có thể nói tràng chiến đấu này giống như Vân Thiên Hà đang chơi một trò chơi vậy, đây chính là chênh lệch giữa cao cấp võ sư và võ sư thông thường.

Sau khi bốn người Tinh Mông giải quyết xong hai tên còn lại liền lên ngựa quay trở lại bân cạnh Vân Thiên Hà tò mò hỏi:

- Thiếu chủ nếu như đối phó với chúng ta mà phái những tên như thế này thì khác nào chịu chết?

Vân Thiên Hà sờ vào lỗ tai Vân Bôn, Vân Bôn hí lên một tiếng rồi chạy chậm lại.

Đợi những người khác theo kịp liền nói:

- Rõ ràng bọn chúng đang đợi ba tên cao thủ theo chúng ta từ lúc rời kinh tiếp ứng thế nhưng vì bọn chúng đợi không được lại sợ mất dấu chúng ta nên mới làm thế. Chúng ta cũng không cần để ý đến bọn chúng cứ để tình báo doanh kiểm tra. Bọn chúng muốn giữ chân chúng ta để còn kịp bố trí. Đoạn đường này chúng ta tăng tốc làm bọn chúng ứng phó không kịp phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của chúng.

Vừa nói Vân Thiên Hà vừa thúc vào bụng ngựa, Vân Bôn hiểu ý liền hí lên một tiếng lao nhanh như một mũi tên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Mấy con ngựa phía sau bị Vân Bôn ảnh hưởng không cần bốn người Tinh Mông thúc đã mở vó chạy như cuồng phong lao nhanh về phía trước.

Từ kinh thành đến Lợi Châu nếu khoái mã chạy không nghỉ mất chừng mười lăm ngày. Vân Thiên Hà mang theo bốn người liên tục rong ruổi trên đường ba ngày đã rời khỏi Tuyên Châu.

Lúc này đã là chạng vạng tối, sắc trời ảm đạm, gió lạnh thấu xương, sau khi ra khỏi Tuyên Châu mấy người đã đến địa phận Định Châu. Mặc dù con người có thể chịu được ba ngày xuất hành không ngủ nghỉ nhưng ngựa thì không thể phi liên tục ba ngày. Vì vậy người đi đường thường tìm đến những hộ dân phụ cận xin nghỉ tạm.

Thôn này tiếp giáp với cửa sông gần Định Châu và Dư Châu nên được gọi là Giang Môn Thôn.

Vân Thiên Hà tá túc nhờ gia đình hộ Trương, con đầu đi lính đã hi sinh, con dâu mang theo cháu tái hôn, trong nhà chỉ còn có mình Trương lão hán dựa vào một con thuyền nhỏ chở khách qua sông kiếm kế sinh nhai.

Phương Bắc vẫn còn chưa vào xuân, sông lớn còn đang đóng băng, mặt sông còn một tầng băng dày. Phần lớn thôn dân đều đang ở nhà. Trương lão hán cũng không chở thuyền được nên lương thực trong nhà không nhiều, cuộc sống quẫn bách. Vân Thiên Hà tìm đến thôn trưởng tìm nơi tá túc, thôn trưởng liền dẫn mấy người Vân Thiên Hà đến nhà Trương lão hán.

Vân Thiên Hà bước ra khỏi cửa mua lương thực của các thôn dân đưa cho Trương lão hán, lại nhờ thôn trưởng thuê cho cho hai người phụ nữ đến nhà làm cơm. Mấy người cùng ăn sau đó uống nước nghỉ ngơi.

Một đêm không nói chuyện.

Trời mới tờ mờ sáng Vân Thiên Hà đã thức dậy, chỉ thấy Trương lão hán đang ôm một bó cỏ từ bên ngoài cho ngựa ăn. Vân Bôn thấy người lạ cho liền không ăn. Những con ngựa khác muốn ăn nhưng sau khi Vân Bôn hí lên một tiếng liền không dám ăn chỉ nhìn cỏ khô rồi lại liếc nhìn Vân Bôn, thật là thú vị. Trương lão hán nhìn thấy một màn này, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, ngựa thật là có linh tính.

Vân Thiên Hà bước ra cửa, mấy người Tinh Mông cũng đồng thời ra khỏi phòng. Vân Thiên Hà liền đi đến chuồng ngựa nhìn đống cỏ khô rồi sờ sờ đầu Vân Bôn, cầm cỏ khô đưa lên miệng nó. Lúc này Vân Bôn mới chịu ăn mà mấy con ngựa khác cũng bắt đầu ăn theo. Thấy một màn này Trương lão hán lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi Vân Bôn ăn uống xong Vân Thiên Hà lấy ra năm mươi đồng tiền giao cho Trương lão hán nói:

- Lão bá, chúng cháu phải lên đường, không quấy rầy lão bá nữa.

Trương lão hán thấy Vân Thiên Hà đưa tiền vội vàng từ chối:

- Mấy vị tiểu ca đến nhà lão đã mua cho lão lương thực, lão vô cùng cảm kích đâu dám nhận tiền nữa.

Vân Thiên Hà nói

- Nay sông đã đóng băng lão bá còn phải chờ hai ba tháng nữa băng tan mới có việc làm, cũng không nên từ chối. Tuy nhiên cháu có một chuyện muốn hỏi thăm lão bá.

Trương lão hán cũng không từ chối nữa liền nói:

- Công tử có gì cứ hỏi, lão hán nếu biết sẽ trả lời.

- Lão bá, nước sông đã đóng băng, phía sau chính là rừng núi, chúng cháu muốn đến Định Châu thì ngoại trừ con đường kia thì còn có đường nào khác nữa không?

Trương lão hán suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:

- Nếu mấy vị tiểu ca muốn đến Định Châu thành, ngoại trừ con đường kia thì chỉ đường theo núi nhưng mà trên núi cũng có tuyết rất nguy hiểm, mà phi ngựa đường núi lại càng nguy hiểm hơn. Nếu mấy vị tiểu ca muốn đi đến Dư Châu thì lão hán biết một con đường dễ đi.

Trong lòng Vân Thiên Hà vừa động, nói:

- Đến Dư Châu thì đi đường nào?

Trương lão hán nói:

- Muốn đến Dư Châu thì đi dọc bờ sông theo phía Tây chừng hai mươi lăm dặm, nơi đó có một rừng cây, núi cũng thấp, ngựa cũng có thể đi được, qua núi sau đó đi theo phía Bắc bảy mươi dặm là có thể đến được Thủy Ba quận của Dư Châu. Nếu như từ Tam Thủy quận đến Lợi Châu thành thì đã đi đường vòng, hơi xa một chút.

Trong lòng Vân Thiên Hà hiểu rõ liền ôm quyền từ biệt Trương lão hán rồi sau đó lên ngựa mang theo mấy người rời đi.

Đi đến bờ sông Tinh Diệu hỏi:

- Thiếu chủ, chúng ta có nên đi theo đường kia?

- Đi đường vòng đi Tam Thủy quận.

Vân Thiên Hà nói xong liền lao đi trước về phía Tây.