Qua ước chừng hai canh giờ Vân Thiên Hà sau khi vận hành được mấy chu thiên liền cảm giác tinh thần tốt hơn rất nhiều. Sau khi ăn vào Tinh Nguyên Đan, dược lực phát huy làm cho thể lực của hắn nhận được sự bổ sung thật lớn.

Hắn liền đứng dậy rồi làm mấy động tác vận động, sự đau đớn đã biến mất không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Xem ra một kích cuối cùng của Giang Thụ Đức ngoài huyễn ảnh tạo thành một ít thương thế thì cũng không ảnh hưởng quá mức nghiệm trọng.

Chữa thương xong, Vân Thiên Hà đứng dậy tới đi tới một phòng khác thăm thương thế Thu Phi.

Tuy nhiên tốc độ khôi thương thế nhanh kinh người của Thu Phi làm cho Vân Thiên Hà giật mình.

Khi hắn chữa thương xong, Thu Phi dù không sử dụng Tinh Nguyên Đan nhưng thương thế cũng hồi phục bảy tám phần. Thu Phi nhìn thấy Vân Thiên Hà giật mình thì giải thích:

- Thiếu chủ, nguyên nhân tuyết tộc bọn thuộc hạ có thể sống lâu chính là do thể chất khác với thường nhân. Thiên phú tuyết dung không chỉ dùng trong chiến đầu mà còn có thể mượn sinh mệnh lực để chữa thương cho nên cho dù không có dược vật phụ trợ, thương thế của thuộc hạ cũng có thể khôi phục nhanh chóng.

Lúc này Vân Thiên Hà mới thoải mái, hắn nói:

- Đã như vậy chúng ta cũng sớm lên đường, nơi này không nên ở lâu.

Mọi người liền tuân mệnh gấp rút chuẩn bị lên đường, Vân Thiên Hà ra ngoài huýt sáo liền thấy Vân Bôn hí lên một tiếng đáp lại sau đó nhanh chóng chạy đến.

Tinh Mông kinh ngạc nhìn hướng Vân Bôn dẫn theo mấy con ngựa chạy đến nói:

- Thiếu chủ, có Vân Bôn ở đây vậy sau này chúng ta không cần phải lo mất ngựa nữa.

Sau khi Vân Bôn dừng lại trước mặt Vân Thiên Hà thì mấy con ngựa khác cũng dừng lại. Vân Bôn cọ mặt vào cánh tay Vân Thiên Hà, những con ngựa kia cũng học theo cọ mặt lên tay chủ nhân chúng, cảnh tượng cực kỳ thú vị.

Vân Thiên Hà cười cười thân mật vuốt ve Vân Bôn sau đó nhảy lên ngựa nói với mọi người:

- Chuyện xảy ra ở Giang Nam quận truyền đến Dư Châu nhất định sẽ làm cho Giang Ngọc Tề tức đến hộc máu. Nhất định Giang gia sẽ điên cuồng trả thù vì thế trước tiên chúng ta tránh đi phong mang.

- Thiếu chủ, như vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Mấy người Tinh Mông sau khi lên ngựa liền hỏi.

- Không đi Dư Châu nữa, chúng ta đi về phía trước mười dặm tạo dấu vết giả như đến Dư Châu sau đó bí mật đi vòng đến phía Tây Thanh Thạch Chủy quận thì dừng lại. Rồi từ đó trực tiếp đi về phía Bắc vòng ra phía sau Dư Châu. Ta muốn chơi trò trốn tìm với Giang Ngọc Tề, ta muốn xem hắn làm thế nào có thể nằm một chỗ đề ra quyết sách cách ngàn dặm!

- Thiếu chủ, nói như vậy thì hành trình sẽ mất sáu bảy ngày, chúng ta trước tiên phải vào thành tiếp viện. Lương khô và nước uống bây giờ không còn nhiều lắm.

Tinh Mông nói.

- Chúng ta có thể thuận tiện săn thú, coi như là đi dã ngoại. Các ngươi cũng chưa được thử món nê hoàn do ta làm. Chúng ta có thể vừa du ngoạn tại Dư CHâu vừa chờ đợi người chúng ta từ Lợi Châu sang là có thể đánh tan hoàn toàn kế hoạch mà Giang Ngọc Tề bố trí ở đây. Ta đã để Vân Tường trở về trước báo tin. Chờ đến lúc chúng ta đùa giỡn Giang gia đến kiệt sức đến lúc đó Thiên Đồ chiến sĩ cũng đến kịp. Ta muốn bọn chúng nếm một thất bại cực kỳ nặng nề.

Vân Thiên Hà sờ sờ lỗ tai Vân Bôn, Vân Bôn hí lên một tiếng sau đó cất vó chạy như bay theo phương hướng Vân Thiên Hà đã chỉ. Gần như cùng lúc bốn con ngựa của mấy người Tinh Mông cũng theo sau. Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.

Trận hỏa hoạn trong Giang Nam quận vẫn tiếp tục lan tràn trong từng cơn gió lạnh thấu xương. Đã có nửa tòa thành bị trận hỏa hoạn lan đến, bách tính trở nên khủng hoảng muốn dập tắt lửa nhưng lực bất tòng tâm. Bọn họ chỉ có thể dọn đồ rồi rời nhà mà đi.

Đại hỏa hoạn thiêu đốt hết nhà này sang nhà khác, mặc dù ngoài miệng bách tính không dám nói thế nhưng trong lòng vô cùng thống hận, ánh mắt nhìn về phía người Giang tộc đầy cừu hận, ánh mắt giống như một thanh đao cứa vào lòng Giang gia. Giang gia có nỗi khổ không nói nên lời, trong lòng cũng tràn ngập bi phẫn nhưng không cách nào phát tiết chỉ có thể im lặng thừa nhận nỗi căm phẫn của lê dân bá tánh.

Giang Thủ Thành tiến vào từ đường tổ tông Giang gia mặc cho lửa cháy khắp nơi nhưng vẫn không chịu rời đi. Hắn quỳ gối trước bài vị tổ tông ở từ đường, bi thống khóc lên đau đớn như muốn xin chuộc tội. Nguồn truyện: Truyện FULL

Những bài vị xung quanh đã bắt đầu bị ngọn lửa thiêu đốt, hắn liều mạng dập lửa ôm toàn bộ bài vị vào trong lồng ngực, cũng không rời đi dù có hạ nhân vào lôi kéo hắn ra ngoài nhưng Giang Thủ Thành vẫn gắt gao ôm chặt lấy bài vị. Cuối cùng hắn cũng bị ngọn lửa cắn nuốt cùng với bài bị lịch đại tổ tông Giang gia.

Gió vẫn gào thét như phối hợp với thế lửa, dù đã gần trôi qua một ngày nhưng trận hỏa hoạn vẫn chưa được dập tắt dưới những cơn gió lạnh vẫn vô tình thổi qua.

*********

Giá!

Trên quan dao dẫn đến Giang Nam quận lúc này vang lên từng tiếng vó ngựa phi nước đại. Người cưỡi ngựa đau đớn như đứt từng khúc ruột, thét lên từng tiếng bi phẫn không ngừng thúc ngựa đã sớm mệt mỏi đến mức khó có thể đi tiếp.

Trên mình ngựa đã xuất hiện vết máu đó đều là do chủ nhân chúng dùng roi da quất lên không ngừng thúc dục chúng tăng tốc, càng lúc càng dồn dập hơn.

Cho đến khi chạy đến thôn trấn phụ cận Giang Nam quận đại đa số ngựa đã không thể chịu được nữa liền ngừng lại, mặc kệ chủ nhân có đánh có quát thế nào cũng không thể tiếp tục cất bước. Lúc này hai mắt Giang Nguyên Mưu đỏ ngầu, hai nắm tay siết chặt, xương cốt toàn thân run rẩy, hai cánh môi khô nứt đã bị hắn cắn nát, đang không ngừng rỉ máu.

Mà phía sau hắn là tộc nhân hoặc là hắc sát chiến sĩ đều đã bi phẫn đến cực hạn, trong ánh mắt chỉ còn lại cừu hận nhìn Gian Nam quận đang bị thiêu đốt trong biển lửa chiếu rọi khắp xung quanh. Giang Nam quận đã trở thành địa ngục, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ.

Dù cách thành còn đến mười dặm nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy hỏa hoạn trong thành. Trong lòng trở nên nóng nảy, nổi giận, thống khổ, cừu hận … nhiều loại cảm xúc phức tạp hỗn loạn đan xen. Hơn nữa lại chịu mệt mỏi mấy ngày làm cho tinh thần bọn họ căng thẳng nên khi nhìn thấy trận hỏa hoạn gần như tinh thần cả bọn đã hỏng mất.

Giang Nguyên Mưu không thể chịu đựng được sự thật trước mắt, nhịn không được thổ huyết.

Dân chúng cũng đã ra khỏi thành, đại đa số người trong trấn là từ thành đi ra.

Giang Nguyên Mưu vô lực chống đỡ, đã hôn mê bất tỉnh.

Còn Giang Nguyên Dương mang theo vẻ mặt bi thống, khóe mắt trào ra huyết lệ, cố gắng chống đỡ tìm đến một người trong tộc chạy thoát ra ngoài hỏi rõ tình huống. Biết được hung thủ phóng hỏa không những chạy thoát mà còn giết chết Giang Thụ Đức và nhóm hắc sát chiến sĩ bảo vệ Giang Thủ Thành, rồi cả việc Giang Thủ Thành tự vẫn trong từ đường thì hắn không thể nào chịu được nữa, rống lên một tiếng thê lương rồi cũng lập tức hôn mê. Bất luận kẻ nào chịu phải đả kích như vậy cũng không thể nào chịu được.

Ba ngày sau, Dư Châu thành, Giang phủ.

Ầm.

Cái bàn bị trúng một chưởng nát bấy. Sau đó những thứ bày biện trong phòng cũng bị phá hư. Trong phòng, chủ nhân của nó đang đau đớn phẫn nộ.

Giờ phút này khuôn mặt già nua của Giang Thụ Hùng đã trở nên tái nhợt đến cực hạn. Ánh mắt hắn tóe ra lửa, sắp mất đi lí trí, kình khí toàn thân tuôn ra phá nát toàn bộ mọi thứ bày biện trong phòng.

Thậm chí ngay cả tên hắc sát chiến sĩ đưa tin cũng bị khí thế của cao thủ cấp tông sư của lão đẩy lui mấy trượng, miệng thổ huyết.

- Ngọc Tề, tại sao lại như vậy, đây rốt cuộc là tại sao?

Khóe mắt Giang Thụ Hùng rơi lệ gắt gao nhìn chằm chằm Giang Ngọc Tề đang nằm lỳ trên giường. Khuôn mặt hắn đã trở nên vặn vẹo, xám như tro tàn, ánh mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ máu.

Giang Ngọc Tề nắm chặt thành giường, sau khi nghe được tin này hắn giống như bị sét đánh trúng, thương thế lại nặng hơn.

Một màn ở Vọng Kinh Trấn làm cả đời hắn khó quên nhưng sau đó lại thêm chuyện Giang Ngọc Thiên bỏ mình, Giang Thụ Viễn bị chém đầu, chịu mọi sự sỉ nhục lại càng làm cho hắn thêm đau đớn.

Thời gian vừa rồi hắn được các trưởng bối trong nhà an ủi, quan tâm khiến cho hắn có thể từ thống khổ sỉ nhục, dựa vào cừu hận để chống đỡ. Hắn luôn tâm niệm hắn sống để báo thù, hắn muốn Đồ gia phải bị diệt tộc. Hắn phải làm cho tên đầu sỏ khiến hắn chịu sự nhục nhã phải nhận sự trả thù kinh khủng nhất, phải bị thiên đao vạn quả. Chỉ có như vậy hắn mới có thể vơi bớt nỗi đau trong lòng.

Tuy nhiên hắn cũng không được trời xanh chiếu cố, lại một lần nữa bố trí của hắn thất bại, hắn lại thua trong tay Vân Thiên Hà.

Lần này đối phương không chỉ là đánh thẳng vào mặt hắn, không phải mang đến đau đớn thể xác cho hắn mà là hung hăng đâm một đao vào tinh thần hắn. Làm cho tinh thần hắn trở nên run rẩy, làm cho hắn đau đến nỗi không muốn sống nữa, làm cho hắn cảm thấy bất lực, cả người dường như đã hỏng hết.

Giang Thụ Hùng nhìn Giang Ngọc Tề nằm trên giường, mặt cắt không còn chút máu, ánh mắt chỉ là một mảnh tro tàn giống như đã biến thành hoạt tử nhân mà trong lòng đau nhói.

Giang Nam quận, căn cơ của Giang gia đã bị thiêu hủy làm cho một tia lý trí cuối cùng của Giang Thụ Hùng cũng đã bị che lấp. Hắn chạy ra khỏi phòng gọi tất cả mọi người trong gia tộc sau đó thông báo tin tức kinh khủng kia. Cả Giang gia giống như bị sét đánh trúng, tất cả đều ngây người trở nên điên cuồng. Bọn họ muốn trả thù, bọn họ muốn tru diệt, bọn họ muốn phát tiết.

Kết quả thế này đã làm cho tất cả người Giang gia mất hết lý trí, chỉ còn lại là sự thù hận, sự điên cuồng, phải tiêu diệt kẻ gây ra tai họa bằng mọi giá.

Sau khi biết được Vân Thiên Hà vẫn đang ở Dư Châu, Giang Thụ Hùng liền triệu hồi tất cả mọi thành viên trong Giang gia bố trí ở Lợi Châu triển khai truy sát toàn diện đối với Vân Thiên Hà, không chết không ngừng khiến cả vùng đất Dư Châu trở nên sôi trào.