Thương sơn hùng sĩ, sương khói vờn quanh, mây mù giống như những con rồng bay lượn, phong cảnh mỹ lệ trên đỉnh Nguyệt Miểu Sơn, trên vách núi vạn trượng, một ngọn núi lẳng lặng huyền phù giữa ba đỉnh núi hùng vĩ, mây mù bảy màu bao phủ.

Đột nhiên.

Trong ngọn núi nhỏ huyền phù này, một cái bóng giống như phi cầm lưu luyến phong cảnh mỹ lệ nhân gian, trong màn sương khói mờ ảo bay lướt qua, sau một khắc, cái bóng này đã rơi xuống đỉnh môt sợi dây xích nối với sơn động, nhìn như tùy ý điểm nhẹ, như chuồn chuồn điểm ướt, lại nhẹ như lông hồng lần thứ hai bắn lên, cuối cùng hạ xuống đỉnh ngọn núi đối diện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Chờ khi cái bóng mờ ảo kia hạ xuống, mây mù mơ hồ tán đi, lộ ra thân ảnh, đó là một nam tử anh tuấn mặc nguyệt sam, tư thái tiêu sái phiêu dật, đó chính là Vân Thiên Hà.

Lúc này, trên mặt Vân Thiên Hà lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn đứng trên đỉnh núi cao nhìn bao quát quần sơn, tâm tình một mảnh thư sướng.

Luyện tập bộ Vân Thể Phong Khinh Thuật này cũng mất một phen công phu.

Lúc đầu Miên Nguyệt để hắn ngay tại đỉnh núi luyện tập, hắn không có chút không rõ dụng ý của Miên Nguyệt, nhưng sau đó hắn liền hiểu ra, trên đỉnh núi cao vạn trượng kia, còn có khoảng cách quần sơn cách xa nhau, đều tạo thành cản trở tâm lý rất lớn, Miên Nguyệt làm như vậy chính là muốn hắn khắc phục cản trở này.

Chi khi hắn dùng thời gian một ngày một đêm để khắc phục cố kỵ trong lòng đối với độ cao vạn trượng kia, sau đó lại dùng thời gian ba ngày để tiến hành luyện tập cơ sở, đánh tạo cơ sở vững chắc, lại dùng thời gian mười ngày không ngừng luyện tập nâng cao, rốt cuộc Vân Thiên Hà đã triệt để nắm giữ được Vân Thể Phong Khinh Thuật.

Khi lĩnh ngộ và nắm giữ được bộ công pháp khinh thân thuật này, Vân Thiên Hà mới hiểu vì sao Miên Nguyệt nói bộ công pháp này so với khinh thân thuật bình thường khác nhau, bộ công pháp này giúp cho người tu luyện du thân trong thiên địa, thông qua khí tức của chính mình dẫn dắt, luật động thiên địa cỗ trước nối tiếp cỗ sau, hỗ trợ thân thể nhẹ nhàng như lông hồng, có thể bay lượn như phi cầm.

Chỉ là bộ công pháp này cũng không thể nào thực sự tạo thành khả năng bay như chim chóc, chỉ là khi hắn khống chế trọng tâm của cơ thể, có thể dừng lại trong không trung dài hơn bình thường rất nhiều, sau đó tìm được điểm rơi nhất định, thông qua điểm rơi tiếp tục dựa vào thế đà, liền có thể hình thành tính nói liền, thoạt nhìn giống như chuồn chuồn chấm nước, hiệu quả giống như phi độn.

Lúc Vân Thiên Hà nắm giữ được bộ công pháp này, cũng không dừng lại tại đỉnh núi, lúc này chỉ thấy thân thể hắn điểm nhẹ, giống như hùng ưng bay lượn trên bầu trời xanh, sau đó hít sâu một hơi thở, một một điểm rơi nham thạch lấy đà, thông qua lực lượng này, đạp nhẹ vào nham thạch, thân thể giống như lông hồng liền nhảy xuống tiếp tục lướt đi trên sợi xích sắt nối liền sơn động.

Bộp bộp bộp…

Trên đỉnh sợi xích sắt điểm nhẹ vài cái, khi Vân Thiên Hà một lần nữa dựa vào thế đẩy lên, thân thể liền nhảy lên cao, sau một khắc, đã nhẹ nhàng hạ xuống phụ cận Luyện Nguyệt Động.

Miên Nguyệt ngồi xếp bằng trong động thính nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi Vân Thiên Hà tiến vào động thính, lúc này nàng mở miệng nói:

- Năng lực lĩnh ngộ của đệ quả nhiên rất mạnh, nghĩ không ra trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể nắm giữ được bộ Vân Thể Phong Khinh Thuật này, bất quá công pháp này vẫn còn có thể tiếp tục thâm nhập tu luyện, cũng thuộc về loại hình công pháp tấn cấp, nhưng đệ cần phải không ngừng luyện tập mới được.

- Rõ sư tỷ, ta đã nhớ kỹ!

Vân Thiên Hà cung kính đáp, Miên Nguyệt nói cho hắn một ít kinh nghiệm, còn có một ít kỹ sảo tu luyện, hiển nhiên cao minh hơn so với chính bản thân hắn lục lọi tìm tòi, lĩnh ngộ, rút ngắn thời gian tu luyện rất nhiều.

Trong hơn một năm này, tốc độ tu luyện tiến triển của hắn hơn xa so với ba năm tu luyện trước đây, quả nhiên có sư phụ chỉ điểm không giống nhau. Vân Thiên Hà cảm thấy chính mình rất may mắn khi thực hiện hành trình tới Nguyệt Miểu Sơn, khả năng chính là một đoạn kinh lịch quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.

Vì vậy, trong lòng Vân Thiên Hà, đối với Miên Nguyệt kiên trì chỉ điểm và truyền thụ hắn như vậy, cảm giác kính nể sâu sắc, hơn nữa hắn cùng với trên dưới đệ tử Nguyệt Tông hòa hợp ở chung, hắn đã không tự giác, coi chính mình trở thành một phần tử trong Nguyệt Tông.

Miên Nguyệt tựa hồ cảm giác được biến hóa tâm tình Vân Thiên Hà tại giờ khắc này, chỉ nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười nói:

- Sư đệ, đệ và sư tôn hữu duyên, đã kết một đoạn duyên phận với Nguyệt Tông, sư tỷ không cần đệ phải cảm kích, chỉ cần trong lòng có Nguyệt Tông là đủ. Được rồi, tiếp theo ta sẽ truyền cho đệ năm mươi hai thức Thiên Khôn Định Ấn, còn có Ngọc Tủy Khôn Huyết Công, phương pháp tu luyện và kỹ sảo vận dụng.

Nói xong, Miên Nguyệt đưa tay ra, Vân Thiên Hà cảm giác được có một cỗ ba động cấp tốc lan tràn trong động thính, ngay sau đó vách tường động thính vốn trơn nhắn, lúc này đột nhiên mơ hồ vặn vẹo.

Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, Vân Thiên Hà liền nhìn thấy trên vách tường động thính đã hiện ra một ít nội dung văn tự công pháp, trong đó có một ít giống như là hình vẽ khác nhau, thoạt nhìn rất trực quan sinh động.

Vân Thiên Hà không dám phân tâm, lập tức ngưng tụ tâm thần, toàn bộ tinh thần tập trung vào mặt tường phát sáng, nhỡ kỹ nội dung trong đó.

Miên Nguyệt thấy Vân Thiên Hà mười phần tập trung vào nội dung hiện lên trên vách động, cũng không lên tiếng quấy rối liền ngồi một bên, nhắm mắt tĩnh tọa dưỡng thần…

Lúc này Vân Thiên Hà hồn nhiên quên mất thời gian, đã quên chính mình, toàn tâm đầu nhập vào trong bộ công pháp hiện lên trên vách động.

Sau năm canh giờ.

Khi Vân Thiên Hà đã hoàn toàn ghi nhớ kỹ nội dung trên vách động, lúc này nội dung trên vách động đột nhiên dần dần biến mất, thẳng cho tới khi đoạn nội dung cuối cùng trong tâm thần của Vân Thiên Hà qua đi, quang mang chiếu sáng trong động bích lúc này đã triệt để biến mất không thấy.

Miên Nguyệt lại mở miệng nói:

- Sư đệ, đã ghi nhớ?

- Toàn bộ đã nhớ kỹ, sư tỷ!

Vân Thiên Hà gật đầu nói.

Miên Nguyệt gật đầu, sau đó lại nói:

- Sư đệ, tâm pháp tu luyện này có thể sẽ làm bạn với đệ trong một đoạn thời gian rất dài, những điều tinh túy trong đó đều phải nhìn vào cơ duyên và ngộ tính của chính mình, thế nhưng sau này khi đệ tu luyện, cần phải nhớ kỹ, không thể liều lĩnh, phải thận trọng.

- Ví dụ như mấy thức Thiên Khôn Định Ấn phía sau, khi đệ mỗi lần vận dụng thành thục khôn ấn trước mới được thử nghiệm khôn ấn sau, mặt khác Ngọc Tủy Khôn Huyết Công cũng giống như vậy, huyết tủy là mạch máu của con người, nghìn vạn lần không được sơ sẩy sơ ý, sau này khi đệ tu luyện, cần phải tỉnh táo, thành tựu thánh thể cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cho dù thành tựu thánh thể, đột phá bức tường Nhân Cảnh Võ Thánh, cũng gian nan không gì sánh được, vì vậy đệ phải có sự kiên trì bền lòng!

Vân Thiên Hà gật đầu, ghi nhớ kỹ những lời truyền thụ kinh nghiệm này.

- Được rồi, hiện tại đệ có thể xuất quan, Lộng Nguyệt đã chờ tại Huyễn Nguyệt Động, ta biết đệ có chút vấn đề muốn hỏi, bất quá ta đều đã dặn dò với Lộng Nguyệt, nàng sẽ tự cho đệ lời giải thích rõ ràng, đệ đi đi…

Vân Thiên Hà biết lần này xuất quan, chính mình sẽ hạ sơn, vì vậy thật sâu liêc mắt nhìn Miên Nguyệt, tuy rằng nàng vẫn mang khăn che mặt, thế nhưng ánh mắt của nàng, Vân Thiên Hà có thể hiểu.

Ngay lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Miên Nguyệt đột nhiên nói thêm:

- Sư đệ, nhớ kỹ những lời sư tôn đã nói, sau khi tìm về Tinh Khung Bí Sách, nghìn vận lần không được đi cùng đường với nam tử kia. Có đôi khi, sau khi dục vọng của con người đạt tới trình độ nhất định, mới chính là nguyên nhân chính dẫn tới việc thân nhân bằng hữu bên cạnh chính mình phản bội.

Sau khi Miên Nguyệt nói xong câu này, liền biến mất trong động thính, chỉ để lại Vân Thiên Hà lẳng lặng đứng tại nơi đó, bên tai vẫn còn quanh quẩn những lời này.

Huyễn Nguyệt Đại điện, sau thời gian mấy tháng lại đến nơi này, có thể là do tầm tình đã trở nên khác nhau, đối với ba pho tượng trong đại điện, lại nhiều hơn vài phần kính nể không hiểu nguyên do.

Vân Thiên Hà hạ sơn, lúc đi vào đại điện, Lộng Nguyệt đã ngồi một mình chờ đợi bên trong, tuy rằng nàng vẫn có hành dạng tiểu hài đồng, thế nhưng trong lòng Vân Thiên Hà đã không còn cảm thấy cổ quái nữa rồi.

Lộng Nguyệt hành lễ xong, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Sư thúc, sư tôn đã từng dặn dò, người lần này hạ sơn đi Hương Tuyết Cốc, nên dẫn theo một người, nàng có thể làm hướng đạo!

- Dẫn ai?

Vân Thiên Hà ngạc nhiên nói.

Lộng Nguyệt trả lời:

- Người này chính là Tầm Nguyệt!

- Là nàng, vì sao là nàng? Lẽ nào sư tỷ cũng biết được Tầm Nguyệt khác thường?

Vân Thiên Hà hỏi.

Tầm Nguyệt nói:

- Chuyện về Tầm Nguyệt, sư tôn xác thực có biết, năm đó khi Đường Nguyệt mang theo hài tử này lên núi, Thương Nguyệt tổ sư đã từng nhìn ra dị trạng, từng nói người này không giống bình thường, nhưng không nói rõ ràng. Sau này sư tôn lại từng suy đoán hài tử này rất có khả năng liên quan với chuyện Ngả Khả Phạm Ny thất tung, mặt khác trong Hương Tuyết Cốc còn có một Huyễn Long Trì, sư thúc dẫn theo Tầm Nguyệt tới nơi đó, liền có thể tìm được đầu mối, có một số việc, cũng không phải dùng lẽ thường là có thể suy đoán được, điều này còn phải dựa vào cơ duyên!

Vân Thiên Hà nghĩ đến đã từng ở tại đại điện này, Nam Minh Khai nói qua phương pháp thứ hai, liền nói:

- Lẽ nào Tầm Nguyệt chính là người có mệnh văn tương đồng với Ngả Khả Phạm Ny kia sao?

Lộng Nguyệt lắc đầu:

- Chuyện này cũng không chắc chắn, tại lúc Tầm Nguyệt còn nhỏ, Thương Nguyệt tổ sư đã từng vì nàng thôi diễn qua, thế nhưng kết quả làm biểu tình tổ sư lúc đó rất kỳ quái, không ai biết được lúc đó người suy tính ra điều gì, chỉ là nói nhìn cơ duyên, mãi cho tới khi sư thúc lên núi, Tầm Nguyệt mới xảy ra một ít biến hóa kỳ quái, mà then chốt để cởi quan mê đề này, có thể chính là thứ gì đó giấu bên tỏng Huyết Phách Thanh Long Ngọc trên ngươi sư thúc!

- Lẽ nào là tiểu cầu thần dị kia sao?

Trong lòng Vân Thiên Hà nhất thời nghĩ tới tiểu cầu thần kỳ phát hiện trong Khôn Long Chi Quật, cho tới hiện nay hắn cũng không biết được thứ này rốt cuộc là cái gì.

Lộng Nguyệt cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện này, lại nói:

- Hành trình sư thúc hạ sơn, đệ tử đã an bài thỏa đáng rồi, mặt khác Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu cùng với người đồng hành, sư thúc còn có chuyện gì muốn giao phó hay không?

- Mấy tháng trước ta từng nhờ tông chủ điều tra đầu mối về một người, không biết hiện tại có tin tức gì chưa?

Vân Thiên Hà hỏi.

- Theo như Nặc Nhĩ gia tộc cung cấp tin tức, bọn họ tại nhiều năm trước từng tại phụ cận thành Yên Vân, dưới chân núi Yên Huyết đi qua gặp phải một người thanh niên mang trọng thương trong người nằm hôn mê bên đường, lúc đó bọn họ cứu người thanh niên này, biết được hắn chính là người bị Mã Ước Khắc truy sát, để không mang tới phiền phức cho Nặc Nhĩ gia tộc, người thanh niên chỉ để lại tính danh rồi vội vã rời đi, mà cái tên mà hắn lưu lại, chính là Vân Tùy Y.

- Vậy Nặc Nhĩ gia có nhắc tới phương hướng người này rời đi hay không?

- Điều này Nặc Nhĩ gia không cung cấp đầu mối gì, bất quá đệ tử đã cho người đi thăm dò, nếu có đầu mối nào khác, đệ tử nhất định sẽ thông báo cho sư thúc!

Vân Thiên Hà trầm ngâm, lúc này Lộng Nguyệt lại nói:

- Sư thúc, lần này đi tới Hương Tuyết Cốc, trên đường sẽ đi qua thành Yên Vân, tới có cũng có thể lưu ý một chút!

- Nếu như tiện đường, vậy thì việc này ta sẽ tự mình điều tra một phen!

Tại lúc Vân Thiên Hà rời khỏi đại điện, Lộng Nguyệt lại nhắc nhở nói:

- Sư thúc, chuyến đi này rất có khả năng gặp phải hiểm trở trên đường, người phải cẩn thận, mặt khác người muốn điều tra núi Yên Huyết mà nói, càng phải cẩn thận hơn nữa, nơi đó là tổng bộ của một tổ chức sát thủ, rất có thể sẽ phát sinh xung đột với bọn họ!