Vân Thiên Hà phóng xuất tâm thần tiến vào trong Khôn Nguyệt Bích, phát hiện ra dưới tình cảnh bị cỗ ý chí của Thương Nguyệt mạnh mẽ áp bách, khôn phách chi linh bắt đầu ý chí của chính mình tiến hành dung hợp, thậm chí còn muốn cùng với bộ phận ý chí do Thương Nguyệt lưu lại trong Khôn Nguyệt Bích tiến hành chỉnh hợp.

Ý chí của Thương Nguyệt lưu lại trong Khôn Nguyệt Bích, dưới tình huống Vân Thiên Hà liên tục sử dụng Khôn Nguyệt Bích nhiều lần, đặc biệt là lần này đối kháng kịch liệt với Vu linh vương, cỗ ý chí này liên tục tiêu hao đến mức suy yếu cực độ, thậm chí là có dấu hiệu biến mất, mà Vân Thiên Hà cảm giác được khôn phách chi linh cùng với ý chí của chính mình dung hợp, dưới sự áp bách của ý chí do Thương Nguyệt lưu lại, đang chậm rãi hấp thu, mà cỗ ý chí này cũng tựa hồ như rất nguyện ý bị hấp thu, điều này đã tạo thành một hiện tượng kỳ quái như vậy.

Vân Thiên Hà phát hiện, cỗ ý chí của chính mình và không phách chi linh triệt để dung hợp, tiếp tục hấp thu ý chí của Thương Nguyệt, cư nhiên cơ thể tạm thời thoát ly khỏi hắn tồn tại trong thời gian ngắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Thiên Hà mừng như điên. Điều này có ý nghĩa, hắn gần như có một hình thức ban đầu của linh phách phân thân. Khôn phách chi linh sau khi hấp thu ý chí của Thương Nguyệt, chỉ cần tiếp tục tu luyện khôn phách chi linh này, đồng thời rèn luyện lớn mạnh, tiếp tục trải qua một lần chuyển hóa, như vậy sau này hắn có thể sớm hơn một bước so với người khác bắt đầu tu luyện linh phách phân thân rồi.

Phải biết rằng, tu luyện linh phách phân thân, chỉ khi cảnh giới đạt tới cấp độ Võ Tôn Thiên cảnh mới có thể phân ra thực lực ngưng hóa tâm thần bản thân, đồng thời tẩm bỏ một linh phách tu luyện chuyển hóa thành linh phách phân thân. Mà Võ Tôn Thiên cảnh trên con đường đột phá Hư Cảnh, tu luyện linh phách phân thân là một phần vô cùng quan trọng.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao Vân Thiên Hà nhầm lẫn tiến vào khôn linh ảo cảnh, đồng thời gián tiếp trợ giúp linh phách phân thân của Thương Nguyệt đạt tới viên mãn, Thương Nguyệt liền có thể nhất cử đột phá tiến vào Hư Cảnh. Mà hiện tại, Vân Thiên Hà từ lúc tu luyện hàn phách chi linh nguyên thủy ban đầu, trải qua một lần tiến hóa trở thành khôn phách chi linh. Hiện tại khôn phách chi linh lại triệt để dung nhập với ý chí của hắn, cũng hấp dẫn ý chí của Thương Nguyệt, lần thứ hai trải qua chuyển hóa, như vậy nó đã hoàn toàn tập hợp đầy đủ điều kiện cơ bản nhất để trở thành linh phách phân thân.

Xem ra, Vân Thiên Hà trong lúc vô ý dùng ý chí dẫn khôn phách chi linh tiến vào trong Khôn Nguyệt Bích, điều này ngược lại là do Vu linh vương gián tiếp thúc đẩy tạo cho hắn một chuyện tốt.

Hiện tại, khôn phách chi linh này sống nhờ trong Khôn Nguyệt Bích, chỉ cần tiếp thu tinh linh chi khí tại tinh tú trong cơ thể Vân Thiên Hà không ngừng tẩm bổ là được. Vân Thiên Hà sau này sẽ không cần phải chuyên môn vì linh phách phân thân mà tốn hao rất nhiều tinh lực và thời gian tu luyện. Sau này chỉ cần cảnh giới của hắn có thể đạt tới Địa cảnh đỉnh phong, liền có thể chuyển hóa thành phân thân phóng xuất ra ngoài, tiếp thu lực lượng thiên địa tẩy rửa rèn đúc.

Bất quá muốn đạt tới cảnh giới Võ Tôn Địa Cảnh đỉnh phong, còn phải đi một đoạn đường rất dài, Vân Thiên Hà đã có tiền đề cơ sở, nhưng tâm tình ngược lại càng thêm bình thản tự nhiên, không hề cấp thiết.

Cũng chính là tác dụng của tâm tình bình thản tự nhiên này, trong bất tri bất giác, tâm thần của Vân Thiên Hà lúc này được lực lượng kỳ dị ẩn chứa trong vụ khí xung quanh phụ trợ liền rất nhanh khôi phục lại, đồng thời vì vậy mà tâm tình Vân Thiên Hà gặp kỳ ngộ thăng hoa, cuối cùng làm cho thần hồn ý chí của Vân Thiên Hà tiếp tục tiến thêm một bước.

Không biết trải qua bao lâu.

Khi Vân Thiên Hà tại quá trình tu luyện bị cỗ ba động cường liệt bên ngoài kinh động, liền giật mình tỉnh lại đình chỉ tu luyện.

Vụ khí dày đặc bên ngoài Huyễn Long Trì đã tan hết, trong ao cũng không còn bọt nước nổi lên hấp thu, bất quá đáy ao hiện tại không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này thực giống như nước ao bỗng nhiêu hơn muốn tràn ra, lại đang tiếp tục không ngừng bốc lên.

Theo nước ao bốc lên, còn có một cỗ quang mang chín màu từ đáy ao thẩm thấu chiếu ra ngoài, rọi sáng toàn bộ động thiên nổi bật như mộng ảo.

Ào ào…

Lúc này, một cột nước phóng lên cao, cùng với quang mang chín màu bắn ra, hai thân ảnh giống như liên hoa nổi trên mặt nước trong nháy mắt nở rộ, chậm rãi từ trong ảo hiển hiện ra bên ngoài.

Vân Thiên Hà trừng mắt thật to, chỉ thấy hai nữ tử có dung mạo tuyệt thế, lại càng giống nhau như đúc chậm rãi dưới sự phụ trợ của rất nhiều bọt khí từ dưới mặt ao nhô lên cao. Xung quanh các nàng có một tầng quang mang bao phủ, giống như cửu thiên tiên nữ hạ phàm, mang theo vẻ mộng ảo mỹ lệ, còn ẩn chứa một loại khí tức thần bí kinh ngạc nhân tâm, khiến người khác phải trừng mắt há mồm.

Vân Thiên Hà không rõ, các nàng rốt cuộc là hư huyễn hay là hiện thực, nhưng các nàng hiện tại giống như hai nữ thần đứng sừng sững trước mặt hắn, để hắn nhịn không được muốn tiến lên hôn đầu ngón cái các nàng, muốn quỳ xuống cúng bái.

Khi tầng quang mang kia tan hết, đột nhiên một nữ tử trong đó cởi áo khoác của chính mình, phủ lên người vị long nữ xích lõa bên cạnh, che đi cảnh xuân tiết lộ của nàng. Bọt nước trong suốt bao phủ bên ngoài, giống như bồi bổ ôn nhuận thân thể đầy đặn mềm mại của nàng, nhưng rất nhanh liền bị hấp thu, không có chút cảm giác ẩm ướt nào.

Long nữ mỹ lệ đột nhiên mở con mắt, đôi lông my nháy đều, lúc nhãn thần của nàng đảo qua Vân Thiên Hà đang ngơ ngác nhìn, khuôn mặt xinh đẹp khong khỏi hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng kiều diễm động lòng người.

Vân Thiên Hà tự biết xấu hổ, không dám nhìn nữa, nhãn thần lập tức thu về nói:

- Thất lễ rồi, hai vị không biết xưng hô như thế nào, hoặc là nói, hai vị là cùng một người?

Kỳ thực khi hỏi câu này, trong lòng Vân Thiên Hà cũng không xác định các nàng là cùng một người, bởi vì hai nàng giống nhau như đúc, thực sự làm hắn khó nhận rõ, hơn nữa chuyện ly kỳ như thế này, trong lòng Vân Thiên Hà thủy chung cảm thấy ẩn dấu một đoàn bí ẩn mơ hồ nào đó.

Lúc này, thân thể nữ tử trên đầu không có sừng hạ xuống, đi tới trước mặt Vân Thiên Hà, khẽ mở đôi môi anh đào nói:

- Chúng ta là hai người, nhưng cũng là cùng một người!

Nghe xong những lời này, trong lòng Vân Thiên Hà càng thêm mơ hồ, bất quá hắn có thể nhận ra thanh âm này, chính là thanh âm đã nhiều lần phân phó nhắc nhở chính mình, mà hiện tại nghe rõ ràng bên tai, cảm giác rất thanh linh, mờ ảo, mười phần linh động.

- Ta hiện tại không có tên, nàng mới là Tầm Nguyệt!

Lúc này vị nữ tử này đột nhiên chỉ vào long nữ có sừng dài nói một câu khiến cho Vân Thiên Hà cảm thấy khiếp sợ.

Long nữ vẫn đỏ mặt, lúc này quang mang trên người nàng cũng dần dần tan đi, sau khi nàng hạ xuống, nàng nhẹ nhàng đưa tay ra, tức thì bàn long trấn trụ hóa thành một đạo quang mang chín màu từ đáy bao bay về tay nàng, rất nhanh liền hiển hiện thành hình.

Lập tức, long nữ cầm bàn long trấn trụ đưa tới, nói:

- Trấn trụ này cũng không phải cùng một thể với cửu thải long vân châu, nó và huyết phách thanh long ngọc trên người ngươi mới là một thể, ta chỉ là mượn lực lượng của cửu thải vân long châu và nó, hiện tại long châu đã thành, ta cũng phải sống lại, trấn trụ này liền tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể sử dụng cho tốt!

- Nàng là Tầm Nguyệt!

Vân Thiên Hà nghe được thanh âm long nữ, trong lòng khiếp sợ, nhịn không được liền thốt ra, vì thanh âm này hắn rất quen thuộc, chính là thanh âm vốn có của Tầm Nguyệt, tạo cảm giác rất ấm áp, có thể làm tâm tình người nghe yên lặng bình tĩnh, rất đặc biệt, hắn có ấn tượng rất sâu.

Chỉ là, hắn lại quay đầu nhìn sang nữ tử bên cạnh:

- Vậy nàng không phải Ngả Khả Phạm Ny sao?

- Ta không phải Ngả Khả Phạm Ny!

Nữ tử này một lần nữa nói ra lời kinh người, nàng đã hiểu rõ nghi vấn của Vân Thiên Hà, tiếp tục nói:

- Ta tuy rằng không phải là Ngả Khả Phạm Ny, thế nhưng dung mạo và thân thể của chúng ta đều tham khảo bộ dáng nguyên bản của Ngả Khả Phạm Ny, kỳ thực Ngả Khả Phạm Ny từ lúc chém xuống bộ phận ý chí linh phách trong Vu linh ảo cảnh, đồng thời phong ấn tại nơi đó, sau này liền niết bàn chuyển thế rồi!

Vừa nghe xong những lời này, quả thực muốn phát cuồng rồi, không chỉ sự tình không rõ ràng thêm mà hắn ngược lại còn càng lúc càng thấy mơ hồ, nói:

- Các nàng cũng không phải Ngả Khả Phạm Ny, vậy nàng niết bàn chuyển thế mà nói sẽ là dạng tình thế như thế nào xuất hiện, mà các nàng lại có lai lịch ra sao? Vì sao hai người giống nhau như đúc, nhưng thân thể của nàng là người bình thường, mà Tầm Nguyệt lại là long nữ, thân thể của nàng nguyên bản ban đầu là của Tầm Nguyệt a, hiện tại thế nào đổi cho nhau, ta càng lúc càng thấy hồ đồ rồi?

- Tỷ tỷ, đừng tiếp tục trêu cợt hắn nữa!

Long nữ muội muội thấy bộ dáng sắp phát cuồng của Vân Thiên Hà, liền giải thích nói:

- Ngả Khả Phạm Ny xác thực niết bàn rồi, cũng không ở đây, nàng tại Yên Liên Phong đã bị trọng thương, không thể chạy về, cho nên đã niết bàn tại Yên Liên Phong, chỉ là lúc đó không biết đã xảy ra biến cố gì đó, hiện tại không còn tung tích!

- Yên Liên Phong?

Vân Thiên Hà nhăn mày lại, nghĩ tới Ác Xà Phong, chuyện về cửu thải yên liên, còn có giao nhân quỷ dị, cộng thêm rất đột ngột có cửu phách thiên viên xuất hiện tại Ác Xà Phong, hiện tại hồi tưởng cẩn thận, hoàn toàn có khả năng, hơn nữa tiểu bạch viên gặp được tại địa phương này, xác thực có chút kỳ quái.

Bất quá việc này, hắn có thể điều tra một lần nữa về Ác Xà Phong là có thể hiểu rõ ràng, hiện tại hắn cảm thấy mê hoặc nhất chính là, lai lịch của hai nữ tử trước mặt, liền hỏi:

- Nhưng các nàng thế nào lại xuất hiện tại Hương Tuyết Cốc, mà Tầm Nguyệt vì sao biến thành trẻ con xuất hiện tại vách đá núi hoang được Đường bà bà thu dưỡng mang về Nguyệt Miểu Sơn?

Thần tình của Long nữ muội muội lúc này có chút ảm đảm, nói:

- Kỳ thực tỷ muội chúng ta chỉ là cộng sinh long tử bị vứt bỏ, cũng chính là trong một thân thể có hai long hồn, trước kia chúng ta bị bộ tộc Tử Vi Thiên Long vứt bỏ, tỷ tỷ không đành lòng bị vứt bỏ, nàng đã giúp ta lâm vào ngủ say, đồng thời trộm đi một chí bảo cửu thải vân long châu của bộ tộc Thiên Long, muốn để long hồn chúng ta chia lìa nhau, không ngờ chúng ta còn chưa hoàn thành, liền găp phải truy sát của Viêm tộc hoang long, tỷ tỷ mang theo ta chạy trốn, nhưng khi chạy tới Hư Giới thì đã không còn chỗ nào trốn, sau đó cùng nhau ngã xuống!

Vân Thiên Hà nghe được cố sự ly kỳ này, phảng phất tất cả đều như mộng ảo, tuy rằng trong lòng có nhiều nghi vấn, thế nhưng cũng không cắt đứt lời kể của Long nữ muội muội, tiếp tục lắng nghe.

Long nữ muội muội tiếp tục kể:

- Lúc chúng ta ngã xuống bị trọng thương, lúc đó được một thanh niên nhân loại cứu giúp, hắn an trí chúng ta tại Tàng Long đại điện dưới đáy hồ, chúng ta ở chỗ này sinh sống tu dưỡng!

- Chỉ là sau đó hành tung của chúng ta bị phát hiện, lúc đó nơi chúng ta tu dưỡng có chi nhánh bộ tộc Khôn long, mà chúng ta lại bị Viêm tộc hoang long truy sát, ngat cả chi nhánh bộ tộc Khôn long kia cũng bị tàn sát diệt tộc, cũng may chúng ta vẫn chạy trốn được, nhưng bị rơi mất cửu thải vân long châu, không thể tìm về, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chạy trốn tới Tuyết Vực.

- Lúc đó phát hiện ra Huyễn Long Trì này, tỷ tỷ khi đó cũng đã đến lúc dầu hết đèn tắt, vì vậy nàng lâm vào ngủ say vĩnh cửu, trao quyền chủ đạo thân thể cho ta, mà ta lại không muốn tỷ tỷ cứ vĩnh viễn ngủ say như vậy, lúc đó tại nơi này ta vừa vặn gặp được Ngả Khả Phạm Ny, nàng đã dạy cho ta một bí pháp Cổ vu Thần Phách Cộng Sinh Đại Niết Bàn, Ngả Khả Phạm Ny giúp chúng ta lấy ra toàn bộ lực lượng và thần hồn ý chí, còn có toàn bộ ký ức tư duy tách ra, dùng bàn long trấn trụ để niêm phong dựng dục, cũng để chân thân của chúng ta vào trong Huyễn Long Trì, sau đó nàng bố tí một cụ niết bàn thân trọng tố, cũng dụng dục thành hình thức thai nhi, chúng ta lấy linh hồn không có bất cứ thần hồn lực lượng, không có bất cứ tư tưởng và ký ức nào, hoàn toàn là thần hồn tinh khiết tiến vào thân thể thai nhi trọng sinh.

- Nhưng vì lúc đó tỷ tỷ vẫn trong trạng thái say ngủ, vì vậy thai nhi thủy chung là do một linh hồn làm chủ đạo, chỉ là lúc Ngả Khả Phạm Ny dùng bí thuật Cổ vu giúp chúng ta thực thi tẩy lễ xong lại xuất hiện biến cố, tâm thần hỗn loạn, lọt vào phản phệ, vì vậy đã thả ta tại một vách núi, kết quả ta bị một đầu mãnh thú mang đi, nhưng may là trùng hợp Đường bà bà du lịch đi qua, đã cứu được ta từ trong miệng đầu mãnh thú này, cuối cùng mang ta tới Nguyệt Miểu Sơn.