.

Gió lạnh thổi lay, trong Vương Đô, vốn là một đêm tĩnh mịch, nhưng hôm nay đột ngột truyền khắp tiếng gào thét mơ hồ, sau đó là tiếng nổ ầm vang dữ dội và tiếng trống quân rung trời, vang vọng khắp phiến thành thị vốn vắng vẻ này.

Đêm, bị giật mình tỉnh giấc, bắt đầu sôi trào.

Vương Đô bắt đầu hỗn loạn, rất nhiều quân sĩ nghe được tiếng trống quân kịch liệt vang vọng, vội vã mặc khôi giáp chạy ra khỏi cửa, đây chính là hiệu lệnh tập trung của tướng quân, tuyệt đối không được chậm trễ.

Trong thành có chút hỗn loạn, bách tính không biết đã xảy ra chuyện gì, đều trốn trong nhà đóng chặt cửa sổ. Đường phố vốn vắng vẻ tĩnh lặng nhưng hiện tại có thể thấy được binh sĩ thủ vệ dồn dập chạy quanh, bọn họ đều hướng về một chỗ tập trung, chính là Vương cung Xuất Vân Quốc.

Trong một đêm hỗn loạn này, tiếng sát phạt và mùi vị máu tanh dần dần lan tràn khắp nơi trong vương cung, nơi này giống như một mảnh Tu La tàn sát tràng, rất nhiều binh lính Xuất Vân Quốc, tại lúc ban ngày còn là chiến hữu, thế nhưng trong một đêm hỗn loạn như hôm nay lại biến thành địch nhân sống chết, tại đêm hôm nay điên cuồng tàn sát lẫn nhau.

Mà trong cuộc chính biến sát phạt khắp cung đình này, không một ai cảm thấy được, một bóng u linh, giống như tử thần thu gặt sinh mệnh, nơi nào hắn đi qua, kẻ nào ngăn cản hắn, rất cả đều bị thu đi sinh mệnh, múc đích của bóng u linh này chính là hạch tâm, nơi khởi xướng và lan tràn của cuộc tàn sát đẫm máu này.

Trận chém giết bên trong vương cung còn kịch liệt thảm thiết hơn hẳn so với cuộc chiến đoạt thành bên ngoài, bởi vì tới nơi đây, binh sĩ đã biến thành tồn tại như kiến hôi, ngoài trừ tuân lệnh ra ngoài thành ra, đã không còn một chút tác dụng ảnh hưởng tới tình hình chiến đấu nơi đây, bởi vì tập trung tại hoàng cung đều là những cao thủ tinh nhuệ nhất trong Vương Đô Xuất Vân Quốc.

Sở dĩ Vân Thiên Hà có thể ra vào phủ đệ A Đài Mông giống như chỗ không người, nơi bình thường vốn vô cùng sâm nghiêm, phá hủy bí thất của hắn, giết con hắn, đây cũng là do sự trùng hợp do A Đài Mông phát động chính biến hôm nay, cũng là kết quả mang theo cao thủ tới bức vua thoái vị.

A Đài Mông chưa từng biết, tại lúc hắn còn đang mộng tưởng trở thành hoàng đế, thành lập khôi lỗi nắm chính quyền, có một khách nhân từ bên ngoài tiến vào xào huyệt của hắn, chặt đứt tử tôn hắn, để hậu viện của hắn bốc lên liệt hỏa hừng hực. Mà ở phía sau, A Đài Mông còn đang đắc ý cười lớn điên cuồng. Tâm tư của hắn đã bị hành động giành ngai vị quá mức dễ dàng sinh ra cảm giác hưng phấn cường liệt, trở nên có chút điên cuồng, thậm chí có chút biến thái.

Trong trung ương hoàng cung to như thế này, khắp nơi đều là thi thể thị vệ, một nhóm hắc y nhân che mặt đã bị quyền thế hoàng tâm ảnh hưởng, thu hoạch sinh linh cản đường. Tại nơi nào bọn họ đi qua, lưu lại chỉ là những thi thể thị vệ cung đình, còn có máu tươi và chân tay cụt đứt, còn có những thi thể xích lõa, bị chà đạp vô cùng thê thảm.

Giết chóc còn đang tiếp tục, điên cuồng trình diễn vũ đạo đẫm máu.

Trong Quần Lạc cung, nơi này có ba tiếng nổ rung trời không ngừng vang lên, có thanh âm phòng ốc sụp đổ, tại chân chính cường đại giống như cự chùy khổng lồ ép xuống, sản sinh tiếng nổ vang trời, có tiếng rít gào gầm thét của kình phong cường đại do tuyệt thế cao thủ quyết đấu phát ra.

Những cao thủ tinh nhuệ nhất Vương Đô, phần lớn đều tụ tập hết nơi này, một bộ phận lấy danh nghĩa bảo vệ hoàng đế, mà một bộ phận khác cũng đang tiến hành chức tranh giết chóc bức vu thoái vị, song phương chiến đấu kịch liệt, thảm liệt chưa từng có. Tính phá hủy nghiêm trọng tràn ngập khắp nơi.

Lúc này, trong khắp ngõ ngách, có một lão giả, còn có hai trung niên nhân nghiêm mật hộ vệ một vị lão giả nhân tuổi gần sáu mươi tuổi, anh khí lộ, pha vẻ uy nghiêm hoàng giả. Người này chính là hoàng đế Xuất Vân Quốc. Trên mặt hắn mang theo vẻ phẫn nộ cực độ, mà trong đôi mắt cũng không ngừng lộ ra vẻ bi ai vô cùng bất đắc dĩ.

Trong lòng hắn vô cùng thống khổ, nhưng biểu tình hắn lúc này vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là gắt gao trừng mắt nhìn về phía trước hơn năm mươi bước, một vị chất tử đã mặc hoàng bào, đầu mội hoàng quan, không mang theo chút cảm tình nhìn vào chính mình, chỉ chờ chính mình bị giết chết rồi nối nghiệp vị.

Đúng vậy, người này chính là cháu trai hắn, là hài tử của muội muội hắn, hắn đối với kẻ này vô cùng từ ái, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với nhi tử thân sinh của chính mình.

Nhưng mà cho tới bây giờ hắn không ngờ tới, sự quan ái của hắn lại đổi lấy sự phản bội, còn có thống khổ vô tận.

Mắt thấy cao thủ hộ vệ chính mình tử thương thảm trọng, đại thế đã mất đi, lúc này trong ánh mắt hoàng đế lộ ra vẻ bi ai nồng đậm, nhìn chất tử của chính mình, thanh âm cũng rất bình tĩnh nói:

- Sách nhi, vì sao cháu phải làm như vậy, năm đó cháu ngộ sát Đại vương tử, ta cũng không trách tội, sau đó nhị vương tử cũng đột nhiên bệnh chết, ta cũng chưa bao giờ hoài nghi, ngày hôm nay, cháu nói cho ta, cái chết của nhị vương tử có phải là do cháu làm hay không?

- Ha ha ha, lão già kia, ngươi hiện tại nói gì cũng đã muộn rồi, không sai, là ta làm! Ta không phải là ngươi sinh ra, tự nhiên không có duyên với ngôi vị hoàng đế, chỉ khi bọn họ chết đi, ta tự nhiên có cơ hội rồi, giác ngộ đi lão già! Sau khi ngươi chết, ta sẽ hậu táng ngươi!

Lúc này, nụ cười của Sách vương tử có chút dữ tợn.

- Ngươi!

Thân thể hoàng đế lảo đảo một cái, ngón tay rung động chỉ vào người chất tử đã có chút điên cuồng vặn vẹo, thất thanh nói:

- Ta đã yêu thương ngươi như vậy, đối đãi với ngươi giống như nhi tử thân sinh của mình, lẽ nào ngươi làm ta loại chuyện này, không cảm thấy một chút áy náy trong lòng sao?

Lúc này, đứng bên cạnh Sách vương tửu, một vị lão giả khuôn mặt gầy, ẩn chứa vẻ thâm thầm, trong đôi con mắt lóe lên tinh quang, đột nhiên ha ha cười nói:

- Bệ hạ, tại lúc ngươi băng hà, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật to lớn, lúc ngươi nghe xong bí mật này, rất có thể sẽ trực tiếp ngã xuống bất tỉnh rồi, ha ha ha…

- Vì sao phải ngã xuống bất tỉnh?

Sách vương tử bên cạnh hí hửng cười nói.

Lão giả cười nói:

- Bởi vì sau khi bệ hạ nghe được bí mật này, nhất định sẽ tức giận tới phun máu mà chết, tự nhiên ngã xuống bất tỉnh, ha ha…

- A Đài Mông, ta đã sớm biết ngươi lòng muông dạ thú, nguyên lai tất cả những điều này là do ngươi bày ra, Sách nhi của ta cũng là ngươi dạy dỗ, ngươi sẽ không thành công đâu, con dân Xuất Vân sẽ không nhận thức tên phản đồ như ngươi!

Lúc này hoàng đế nhìn lão giả kia, có chút phẫn nộ kích động nói.

Nguyên lai, lão giả đứng bên cạnh Sách vương tử, chính là A Đài Mông.

Vẻ mặt A Đài Mông vô cùng đắc ý, điên cuồng cười lớn, nói:

- Bệ hạ, năm đó ta đưa muội muội hiến cho ngươi, thậm chí ngay cả một vị sủng thiếp bên cạnh chính mình cũng hiến cho ngươi, nếu không phải ngươi vì sắc hỏng đầu, hơn nữa cộng thêm công phu của nàng ta rất cao, tại trên giường giúp ta thổi chút gió thì sao có hôm nay… Quả thực không uổng công ta khổ công bố trí bao nhiêu năm như vậy!

Nghe xong lời này, hoàng đế tựa hồ chịu phải đả kích cực lớn, thân thể lảo đảo, được hộ vệ đỡ lấy, thất thanh run run chỉ vào A Đài Mông nói:

- Nghịch thần, nguyên lai ngay cả thân muội muội của mình mà ngươi cũng, trách không được hoàng nhi, phụt…

Vừa nói, hoàng đế phun ra một ngụm máu tươi.

- Ha ha, năm đó nếu như không bí mật khống chế nàng, vậy thì nàng sẽ không làm theo ta nói, giúp ta làm một ít chuyện như vậy hay sao, oa ha ha…

Hoàng đế lại phun ra một ngụm máu tươi, lúc này, vị hộ vệ trung niên đỡ hoàng đế, cuộc tranh đấu trong sân đã bắt đầu nghiêng về phía A Đài Mông, các cao thủ bên phía hoàng đế đã bị lần lượt đánh gục, mà bên phía A Đài Mông ngoại trừ mấy người bị thương, một người đã chết, thực lực vẫn còn rất mạnh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thấy bộ dáng hoàng đế phun máu tươi, đại thế đã mất, tâm lý của A Đài Mông lúc này còn có sự vui vẻ, sự vặn vẹo cực độ lan tràn, trong lúc đắc ý cười điên cuồng, hắn lại nói:

- Bệ hạ, trước khi giúp ngươi đi, ta còn có một bí mật nói cho ngươi nghe, kỳ thực chất tử mà ngươi vẫn thương yêu giống như nhi tử thân sinh cũng chỉ là một hàng giả mà thôi, là năm đó ta tùy tiện tìm một nam hài tại sơn thôn giả dạng, một nhà muội muội và muội phu của ngươi, từ hơn hai mươi năm trước đã bị giệt khẩu, a ha ha…

- Cái gì, ngươi!

Hoàng đế vừa mới nghe lời này, cảm giác thiên địa xoay tròn, tại giờ khắc này, khí lực toàn thân hắn tựa hồ đã hoàn toàn biến mất, hắn tại đả kinh tinh thần nghiêm trọng này, thống khổ và bi thương liên tục trùng kích, để hắn đã sắp tới mức dầu hết đèn tắt ròi.

Ầm…

Nhưng đúng vào lúc này, trong tiếng cười điên cuồng của A Đài Mông vang vọng không gian, có một thân thể nặng nề bay qua rơi xuống, nằm yên không nhúc nhích dưới chân A Đài Mông. A Đài Mông vừa thấy, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại.

Hắn biết, người vừa ngã xuống trước mặt hắn, chính là cao thủ cung phụng của hắn, thực lực võ đạo ít nhất cũng là Tiên Thiên đỉnh phong, là do hắn phái đi thanh trừ dư nghiệt hoàng thất, thế nhưng hiện tại giống như một đống bùn nhão nằm thẳng cẳng trước mặt hắn, đã là một thi thể không còn chút hơi ấm, thấy một màn này, sắc mặt A Đài Mông đại biến.

Ầm…

Ngay sau đó, lại một thân thể bay qua rơi xuống dưới chân hắn, người này cũng là cao thủ cấp bậc Tiên Thiên đỉnh, vị cao thủ này vừa mới bị đánh thương nặng hất văng tới đây, lúc này trong miệng hắn phun máu tươi, ôm chân A Đài Mông nói:

- Đại nhân, Đại Tông Sư, một người, chúng ta không phải đối thủ!

Nói xong, liền khí tuyệt bỏ mình.

Ầm…

Lần này xung quanh đột nhiên vang lên tiếng nổ chói tai, không gian xung quanh rung động kịch liệt. A Đài Mông nghe được thanh âm này, thân thể hắn cũng theo đó run rẩy, bởi vì hắn thấy được một thi thể lại tiếp tục bay tới, giống như một viên cự thạch, nặng nề nện dưới mặt đất trước mặt hắn, tạo dưới mặt đất một hố thật sâu thật to, từ lâu đã khí tuyệt bỏ mình.

Cao thủ Tiên Thiên Đỉnh, hiện tại chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, đã bị giết chết ba người rồi, rốt cuộc là ai, không ai thấy động thủ như thế nào, nhưng mấy cỗ thi thể chảy máu đầm đìa lại xuất hiện trước mặt hắn.

Ý niệm điên cuồng đắc ý trong lòng A Đài Mông lúc này lại bị sự sợ hãi run rẩy thay thế, hi vọng của hắn không khỏi ký thác lên người hai cao thủ cấp Tông Sư đang quyết đấu với cao thủ hộ vệ của hoàng đế, nhưng hai người này đang bị người của hoàng đế bám trụ, căn bản không có khả năng phân thân đến đối phó một cao thủ Đại Tông Sư ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó.

Tông Sư và Đại Tông Sư, một bên là trung kỳ, một bên là hậu kỳ, cảnh giới vẫn chỉ là Tông Sư, thế nhưng sự khác biệt về thực lực, vẫn như cũ không thể so sánh được.

- Là ai, rốt cuộc là ai tới phá hỏng chuyện tốt của ta?

Cục diện chuyển biến như vậy, làm cho A Đài Mông ý thức được không ổn, hắn điên cuồng gào thét.

- Người tới lấy tính mệnh của ngươi!

Lúc này, trong bóng tối truyền tới thanh âm lạnh lùng bình tĩnh, thanh âm này mang theo một cỗ luật động, phảng phất như làm cho thiên địa phát ra ba động hưởng ứng rung động này, làm cho tâm thần mọi người nơi đây đều bị rung động theo.

Sắc mặt A Đài Mông trầm xuống, cỗ khoái ý và điên cuồng ngay vài hơi thở trước đây, hiện tại đã sớm trôi sạch sẽ, còn lại bây giờ chỉ là sợ hãi và sợ hãi!

Một vị cao thủ cấp Đại Tông Sư, hoàn toàn có năng lực xoay chuyển cục diện hắn vô cùng vất vả mới làm được, có thể làm cho bên phía hoàng đế lật mình phản kích ngược lại.