Hô Duyên Trường Không là một người cao ngạo, cũng là một người rất có tâm cơ, Vân Thiên Hà không biết trong hơn hai năm vừa qua hắn đã trải qua những chuyện gì mà xảy ra những biến đổi như vậy, thậm chí hiện tại còn bị coi như một quân cờ hết tác dụng, bị giết chết, trong lòng hắn cũng không có bất cứ cảm giác thương hại nào.

Chính như lời nói của lão đầu có thực lực Võ Thánh kia, nếu như một điểm vấp váp cũng không thể nào chịu đựng được, ngay cả điểm ẩn nhẫn tối thiểu cũng không làm được, bị vứt bỏ là kết quả hắn chắc chắn phải nhận.

Kỳ thực nói trắng ra, thực lực của Hô Duyên Trường Không không đủ mạnh, hắn thiếu thông minh, vì vậy hắn bị coi như quân cờ vứt đi.

Nhanh chóng nhìn liếc mắt những kẻ mặc hắc bào phía sau, Vân Thiên Hà biết những người này tuy rằng tìm một cái cớ rất ấu trĩ, thế nhưng dù sao đối với bọn họ mà nói vẫn có một chút lợi nhất định.

Chụp một cái mũ can thiệp vào cuộc tranh đoạt của hoàng thất cho Vân Thiên Hà, dùng một chút khôi lỗi để che giấu mục đích chân thực của chính mình, mà mục đích cuối cùng, chính là lợi dụng tay người khác để giết hắn, phòng ngừa rắc rối sau này.

Mà khôi lỗi bị lợi dụng này, chính là thái tử La Lan quốc Hô Duyên Trường Không, còn có những người khác chiếm được cái lợi làm việc vì đại nghĩa, mà những người thần bí trước mắt này, chỉ cần giơ cao cái cờ hiệu lợi người kia, tiến hành một hồi tru sát dư nghiệt, sau đó bỏ tầng áo khoác bên ngoài ẩn dấu thế gian, thiên hạ ai biết được phía sau chuyện này như thế nào, làm sao biết được có cái bóng của bọn họ, mà lúc giết chết hắn, người đứng ra vẽ nên bức họa này, tự nhiên chính là người nắm giữ quân cờ đằng sau.

Thủ đoạn như vậy, tựa hồ có chút tương tự với năm xưa hắn thành lập Tập Dũng Bang biến thành áo khoác ngoài bảo vệ, thế nhưng bọn họ lại càng thêm đọc ác âm ngoan, quân cờ mà bọn họ đã lợi dụng qua, khi không còn giá trị lợi dụng, bọn họ đều coi như con kiến tiêu diệt không nương tay, Hô Duyên Trường Không chính là một ví dụ tốt nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đây là một thế lực cực kỳ âm hiểm và đáng sợ. Trong lòng Vân Thiên Hà hoài nghĩ đến Thiên Tháp, tựa hồ tại giờ khắc này, hoài nghi trong lòng hắn bị chính hắn phủ định rồi.

Mà điều này làm cho Vân Thiên Hà liên tưởng tới một bóng ma càng sâu hơn, bóng ma so với Thiên Tháp càng thêm thần bí đáng sợ, hay là, Thiên Tháp cũng chỉ là một khôi lỗi mà bóng ma đằng sau khi bày ra ngoài mà thôi.

Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà đột nhiên không nhịn được phá lên cười.

- Tiểu tử, chết tới nơi rồi còn cười được?

Lão giả nhìn Vân Thiên Hà tùy ý cười to, khóe miệng hơi co giật, sau đó lại nhìn về phía Hô Duyên Trường Không đang nắm góc áo của chính mình, hướng về phía mấy người mặc hắc bào xua xua tay.

Khuôn mặt mấy người mặc hắc bào kia không có bất cứ biểu hiện nào, hầu như là lặng yên không một tiếng động, giống như những quỷ mị lướt qua trong màn đem đen, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Vân Thiên Hà, không lưu lại một chút động tĩnh và hình bóng nào.

- Di hình hoán ảnh?

Vân Thiên Hà ngừng cười, thần sắc đột nhiên trở nên ngưng trọng, thực lực bày ra trong nháy mắt của những người mặc hắc bào này, tuy rằng chỉ là Đại Tông Sư hậu kỳ, thế nhưng tốc độ của bọn họ đã phát huy được tới cực hạn, hơn nữa một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, tại giờ khắc này bao phủ trong lòng Vân Thiên Hà.

Những người mặc hắc bào che đậy diện mạo này đều là sát thủ vô cùng cường đại.

Vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, lại đột nhiên biến mất, bọn họ làm cái gì?

Nhưng mà ý niệm này cũng chỉ vẻn vẹn lóe lên trong đầu Vân Thiên Hà mà thôi, những người này đã bày ra bố cục muốn giết hắn, chỉ trong thời gian vài lần hô hấp, lúc này lão giả nhe rằng cười, lớn tiếng hạ đạt mệnh lệnh:

- Ta lấy danh nghĩa của đại hoàng tử La Lan quốc, đối với Hô Duyên Trường Không và dư đảng thực hiện việc ám sát phụ hoàng soán vị, thực thi hành động tiêu diệt tru sát, giết!

Ra lệnh một tiếng, vài người đã sớm cải trang thành thủ vệ, phân biệt chia thành bốn góc, áp dụng thế vây quanh đối với Vân Thiên Hà, cũng phóng ra sát khí được huấn luyện rất bài bản sâu trong xương cốt.

- Lão giả kia, ngươi khinh thường ta sao, phát bốn Đại Tông Sư tới đối phó ta, nếu muốn giết ta, hà tất phải lãng phí thời gian, lãng phí tài nguyên, chính ngươi tự mình động thủ, chẳng phải là sảng khoái?

Vân Thiên Hà nhìn ra bốn người này có thực lực Đại Tông Sư, chỉ là cười lạnh một tiếng, dư quang khóe mắt nhìn quét qua xu thế vây kín của bốn người này, thân thể giống như chim yến, hơi chút đạp nhẹ, nhảy lên trên đỉnh một nóc nhà.

- Muốn chạy trốn?

Lão giả cười lạnh một tiếng, đột nhiên hét lớn:

- Kết trận!

Chỉ thấy bốn cao thủ Đại Tông Sư tuân mệnh, đột nhiên thay đổi phương vị bao vây, thân pháp cực nhanh nhảy tới bốn phương vị khác nhau xung quanh Vân Thiên Hà, tuy rằng không tiếp tục tiếp cận hắn, thế nhưng thủy chung giữ khoảng cách khoảng hai mươi bước lấy hắn làm trung tâm.

Những người này phối hợp mười phần ăn ý, bọn họ giống như một chỉnh thể, như là một hình bốn phương di động, khi Vân Thiên Hà nhảy sang một tòa nhà khác, bọn họ thủy chung duy trì một thế trận kỳ quái như vậy, vẫn bao vây hắn tại chính giữa. Vân Thiên Hà liên tiếp nhảy sang các tòa nhà khác nhau, thế nhưng hắn phát hiện thủy chung không thể nào thoát được khỏi vòng vây của bốn người này.

Xem ra, những người này đều là đối thủ rất khó coi, trách không được vị lão đầu này lại không lo ngại gì như vậy.

Chỉ là những người này chỉ dừng lại tại thế trận vây công, nhất thời Vân Thiên Hà không nhìn ra được bọn họ muốn đùa giỡn trò gì. Khi nhìn quét qua bốn người, phát hiện ra phía dưới khu nhà có một ngõ nhỏ, lúc này, trong lòng khẽ động, làm bộ muốn dẫn bốn người tiến vào.

Mà đúng lúc này, bốn người kia tưa hồ phát hiện ra ý đồ của Vân Thiên Hà, bọn họ không chờ Vân Thiên Hà nhảy vào ngõ nhỏ, lập tức từ trong lòng lấy ra một thứ gì đó hình đoản côn rất nhỏ, tiện tay bắn ra.

Chỉ nghe tiếng xé gió vang lên, một sợi tơ màu trắng, từ hai chiếc đoản côn như tật điện bắn ra, quấn chặt lẫn nhau, bọn họ tại hình bình hành bao vây Vân Thiên Hà chính giữa đột nhiên di động xen kẽ nhau, mang theo tiếng chấn động quái dị.

- Muốn trói ta thành bánh tét sao?

Vân Thiên Hà nhìn thấy bốn sợi tơ màu trắng từ bốn chiếc đoản côn hầu như mắt thường không nhìn ra, bọn họ trống rỗng lưới ngang mà tới, mười phần quỷ dị, Vân Thiên Hà không dám sơ ý.

Ngay khi sợi tơ tiếp cận hắn, hắn cảm giác thấy có chấn động ong ong truyền tới, một sợi đến từ đỉnh đầu, một sợi bắn ngang, hắn cũng không hạ người xuống, mà trực tiếp thân thể ổn định dán sát vào nóc nhà, liền cảm giác được một cỗ phong mang sắc bén từ đỉnh chóp mũi của hắn xẹt qua, chặt đứt một chút tóc và quần áo, thậm chí ống khói bên cạnh hắn cũng giống như đậu hũ bị dao nhọn cắt qua, đứt thành hai đoạn, chậm rãi đổ xuống phía dưới.

- Sợi tơ thực sắc bén!

Nhìn thấy mảnh quần áo bị cắt đứt, còn có mấy sợi tóc của chính mình phiêu đãng rơi xuống, tiếp tục nhìn vết cắt tại ống khói bằng phẳng không gì sánh được, trong lòng Vân Thiên Hà cả kinh. Lấy thực lực của bốn cao thủ Đại Tông Sư, cộng thêm sợi tơ sắc bén như thần binh, cho dù không cắt hắn thành mười tám khối, nhưng nếu như bị chút quấn lại, muốn giãy thoát, chỉ sợ phải lột một tầng da, cái giá phải trả cực lớn.

Bốn người di động bình hành, thủy chung hai người cố định trong một phạm vi nhất định vây hắn tại trung tâm, muốn dùng sợi tơ tạo thành rằng buộc đối với hắn.

Mặc dù không nói là thiên la địa võng, thế nhưng hai sợi tơ giăng khắp nơi như vậy, lại có thể tạo thành rào chắn bó buộc phương hướng trước sau, thủy chung vây hắn tại trung tâm, để hắn không tìm được điểm đột phá, hơn nữa bốn vị cao thủ Đại Tông Sư phối hợp, quả nhiên vô cùng lợi hại.

Vân Thiên Hà thử từ hai phương vị muốn làm xáo trộn tiết tấu kết võng của bốn người này, thế nhưng hắn mới di động, bốn người này cũng đồng thời di động, nếu hắn thả người đột phá, hai sợi tơ như lưỡi sao sắc bén hướng về phía hắn lao tới vây chặt, mười phần khó chơi.

Dưới tình huống như vậy, Vân Thiên Hà có chút không thể thích ứng được với tiết tấu phương thức chiến đấu này, lăn qua lăn lại, có vẻ rất chật vật.

Nhưng dù đối thủ có lợi hại khó chơi hơn nữa thì cũng phải giải quyết, không thể có chút sơ sẩy, bằng không chỉ còn con đường chết.

Mà không thể thay đổi, vậy chỉ có thể thích ứng với tiết tấu chiến đấu như thế này, để từ đó tìm kiếm một đường sinh cơ.

Xem ra, những người này đã tiến hành nghiên cứu khá sâu đối với hắn, muốn dùng loại phương pháp này để ép chết hắn!

Mà cuộc chiến đấu này vẫn tiếp tục giằng co hồi lâu…



Cùng lúc đó, trong nhà dân.

Vẻ mặt Tầm Nguyệt khẩn trương, nắm chặt đôi tay nhỏ bé, thỉnh thoảng nhìn về phía Mộng Ly, mà vành mắt của Đường Linh Toa đã đỏ hồng, cắt chặt răng, cũng nhìn Mộng Ly.

Mộng Ly ở phía sau, còn đang ăn khoai nướng, đôi môi căng tròn đỏ mộng mân mê, tinh tế thưởng thức, khuôn mặt tinh tế nõn nà kia không có bất cứ biểu tình gì, còn vừa ăn vừa hàm hồ lầm bầm nói:

- Khoai nướng này ăn ngon thật!

- Tỷ tỷ, lúc này là lúc nào rồi, tỷ còn có tâm tình ăn uống!

- Gấp cái gì, tuy rằng sợi tơ bốn người sử dụng là Huyền Cương Chân Tàm Ti, chỉ bất quá là lấy hai sợi từ rễ Phược Long Huyền Cương Võng mà thôi, tuy rằng sẽ làm cho cái tên kia chịu chút mệt nho nhỏ, nhưng tên kia rất thông minh, đồ chơi này còn chưa thể lấy được tính mệnh hắn, để hắn cùng với mấy người kia vui đùa, cũng là một loại tôi luyện rất tốt!

- Lớn lên trong tôi luyện, dần dần cường đại, điều này không sai, thế nhưng vạn nhất lão đầu kia đánh lén, hơn nữa chúng ta còn phải cẩn thận chú ý tới mấy sát thủ thực lực rất mạnh kia, nếu là…

Lão bà bà tĩnh tọa bên cạnh, thấy bộ dáng nôn nóng sốt ruột của Đường Linh Toa và Tầm Nguyệt, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, mang theo nụ cười ôn hòa ấm áp, thoải mái nói:

- Nàng nói không sai, cường giả phải trưởng thành trong chiến đấu mới là cường đại chân chính, nếu như mọi chuyện đều cần tới các ngươi xuất thủ tương trợ, vạn nhất có một ngày các ngươi không ở bên cạnh hắn, hắn gặp phải địch nhân càng mạnh hơn, vậy thì sẽ biến thành nhược điểm trí mạng!

Thanh âm của lão bà bà tựa hồ mang theo lực lượng nào đó có thể xoa dịu tinh thần. Tầm Nguyệt nghe xong lời này, rất nhanh liền bình tĩnh lại, từ lúc nàng suy đoán ra thân phận của lão bà bà này, cũng đã biết được lão bà bà này tại thời điểm Vân Thiên Hà gặp nguy hiểm, tuyệt đối không ngồi yên làm ngơ.

Đường Linh Toa cũng bị ảnh hưởng, tâm tình bình phục lại, đột nhiên nhìn lão bà bà hỏi:

- Những người này rốt cuộc là ai, lão bà bà nhất định biết?

Nghe vậy, lão bà bà nhìn bộ dáng chăm chú của Đường Linh Toa, hơi sửng sốt, lập tức cười cười nói:

- Nguyên lai, lão thân nhìn lầm rồi, trí tuệ của tiểu cô nương cũng không thấp nha!

- Bà bà, từ lúc bắt đầu nhìn thấy bà bà ta đã nghĩ người không giống bình thường, chỉ là bà bà đối với chúng ta rất tốt, vì vậy ta cũng không muốn hoài nghi nhiều, bất quá phàm là những việc có liên quan tới an nguy của Thiên Hà, ta nhất định phải biết rõ ràng, bà bà hãy nói cho ta biết đi, sau này chúng ta cũng có chuẩn bị tốt!

Lão bà bà nhìn Đường Linh Toa, cũng không trả lời vấn đề này, chỉ nói:

- Hài tử, ngươi có phải đang tu luyện Huyền Nữ Thiên Kinh?

Lúc này, rốt cuộc đến lượt Mộng Ly giật mình rồi, nàng liền ngừng ăn khoai nướng trong tay, quay sang nói:

- Bà bà làm thế nào thấy được Linh Toa muội muội tu luyện Huyền Nữ Thiên Kinh, đây là môn công phu đã thất truyền hơn một nghìn năm trên phiến đại lục rộng lớn này rồi!

Mà kế tiếp, lời nói của lão bà bà càng làm cho Mộng Ly và Tầm Nguyệt giật mình.

Lão bà bà nói:

- Huyền Nữ Thiên Kinh là một bộ phận bị vứt bỏ do các ngươi tìm được tại một góc bí mật nhất trong Thiên Bảo Khố Thiên Môn, là một tàn trang bị người ta tùy ý vứt một góc, bởi vì văn tự cổ đại trong đó, trên khắp đại lục, không người nào có thể hiểu được!