Lạc đà gầy còn hơn ngựa, khoảng cách cảnh giới quá lớn, Vân Thiên Hà dùng hết sức ngăn cản quá trình Hồi Long Phệ, lại thủy chung không thể tạo nên tác dụng gì, nhìn quét qua Mộng Ly và Tầm Nguyệt đang hôn mê nằm trên mặt đất, trong lòng bắt đầu sinh ra ý muốn chạy trốn.

Nhưng lúc này, đầu hỏa long kia mạnh mẽ tập kích về phía hắn, thế tiến công của phân thân cao thủ Thiên cảnh để hắn cảm giác hít thở không thông, chính mình phảng phất như lâm vào trong luyện ngục xích diễm không thể giãy thoát ra.

Nhưng tại tình thế nguy cơ trước mắt như thế này, Vân Thiên Hà cũng không còn suy nghĩ được nhiều, lúc này một lần nữa phóng xuất ra cỗ ý cảnh lực lượng tinh không chống lại, đồng thời khôn lam chi diễm cũng cấp tốc trải rộng toàn thân hắn, lúc này Vân Thiên Hà giống như là một hỏa nhân bốc lên hỏa diễm màu lam hừng hực.

Khi đầu hỏa long kia muốn mạnh mẽ tập kích giết chết Vân Thiên Hà, thế nhưng khi nó tiếp xúc với tầng khôn lam chi diễm vẫn thủ hộ xung quanh thân thể Vân Thiên Hà, cỗ khôn lam chi diễm bị áp chết trong cơ thể Thương Giáo bắt đầu rục rịch, dần dần lan tràn tỏa ra.

Trong lòng Thương Giáo kinh hãi, hắn phải giảm bớt thế tiến công của hỏa long phân thân, tăng mạnh lực lượng đến áp chế cỗ khôn lam chi kiếm đang ngang dọc tàn phá trong cơ thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Mà lúc thế tiến công của hỏa long phân thân bị chậm lại, một kích kia cũng không tạo thành thương tổn trí mạng cho Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà bị một kích đánh văng thân thể va vào vách đá, vách đá bị đụng ầm ầm nát bấy.

Chịu được khí nguyên nghịch lưu bốc lên trong cơ thể, Vân Thiên Hà cũng bất chấp thương thế, hắn biết được đây là một cơ hội khó có thể gặp lại, không có khả năng buông tha, vì vậy dùng hết toàn bộ lực lượng còn lại, cấp tốc đứng lên, nhặt cửu thải vân long châu, thu thập vào trong cơ thể, một tay ôm lấy Mộng Ly đang hôn mê, sau đó lại xoay người chạy tới ôm lấy Tầm Nguyệt, tại lúc hỏa long một lần nữa kéo tới tấn công, dùng hết toàn bộ lực lượng của bản thân, điên cuồng chạy trốn.

Ầm…

Hỏa long lao tới, cùng với sóng xung kích ba động cuồng bạo, Vân Thiên Hà cảm thụ được phạm vi thế tiến công của hỏa long, trong quá trình lẩn trốn, thân thể cúi xuống từ bên cạnh một tảng đá lớn che chắn chạy qua, hỏa long lướt qua tảng đá phá tan thành phấn mạt. Vân Thiên Hà dùng tảng đá để tránh thoát được đòn tập kích của hỏa long, hỏa long dứt khoát theo đuôi truy kích, Vân Thiên Hà chọn một ít giải đất có nhiều cự thạch to lớn che chắn, điên cuồng chạy trốn, mỗi lần hỏa long công kích đến, chỉ thấy những cự thạch bên cạnh nó, phần thân đuôi dài hơn chuyển qua, tất cả đều bạo tạc, đá vụn tung tóe.

Hỏa long phân thân cực kỳ hung hãn, thời điểm Vân Thiên Hà chạy trốn, hắn cản bản không kịp phân biệt phương hướng, khi hỏa long mạnh mẽ truy đuổi, tại lúc Vân Thiên Hà dùng cự thạch tránh thoát, tiếp tục chạy về phía trước, cứ phát hiện ra nơi đó là vách núi.

Mắt thấy hỏa long một lần nữa cường thế đột kích, cái đuôi cực lớn mang theo lực lượng oanh kích cường hãn, đánh vào núi đá bên dưới chân Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà liền nhảy lên tránh thoát, hỏa long cực kỳ giảo hoạt tiếp tục vẫy đuôi quét ngang, Vân Thiên Hà dứt khoát cắn răng, thân thể hơi nghiêng, cấp tốc nặng nề hạ xuống một khối thạch bích, vận hết toàn bộ lực lượng xuống chân bắn ra, thân thể giống như đạn pháo bắn ra khỏi nòng, nhảy thẳng về phía vách núi đối diện.

Chỉ là khi sắp sửa rơi xuống vách núi đối diện, bởi vì Vân Thiên Hà còn ôm theo hai người, hơn nữa không có cách nào mượn lục, lúc này chỉ còn không tới một trượng là có thể hạ xuống vách núi bên kia, nhưng hắn phát hiện thân thể đã bắt đầu rơi xuống.

Hí…

Ngay lúc thân thể Vân Thiên Hà rơi xuống, đột nhiên có tiếng ngựa hí truyền đến, Vân Thiên Hà chuyển đầu nhìn, chỉ thấy dốc thoai thoải đối diện có hai con ngựa mạnh mẽ lao về phía hắn.

Mà lúc hai con ngựa lao tới, hai thất Phi Tuyết Mã đột nhiên xòe rộng đôi cánh thịt, tại thời điểm chạy tới vách núi, dùng sức bật mạnh, đôi cánh thịt vỗ vỗ điên cuồng.

Vân Thiên Hà rơi xuống, vừa lúc Phi Tuyết Mã cũng bay ra đón đỡ, Vân Thiên Hà thấy thế, cấp tốc khống chế phương hướng rơi xuống, khi Phi Tuyết Mã bay ra hạ xuống bên dưới hắn, Vân Thiên Hà dùng sức đẩy mạnh, đẩy Mộng Ly lên trên lưng ngựa, ngay sau đó hắn xoay người lại, toàn bộ thân thể ngưỡng về phía trước, đẩy Tầm Nguyệt tới lưng một thất Phi Tuyết Mã còn lại.

Hai thất Phi Tuyết Mã đột nhiên chịu sức nặng, thân thể cũng bắt đầu rơi, bất quá chúng có đôi cách thịt điên cuồng vỗ mạnh, giống như lướt đi, dọc theo vách núi theo một đường vòng cung, liền bay tới một chỗ đất bằng cách đó không xa.

Chỉ là Vân Thiên Hà không tạo thêm gánh nặng cho hai thất Phi Tuyết Mã, thời điểm hắn buông Tầm Nguyệt và Mộng Ly ra, chính mình vẫn như cũ tiếp tục rơi xuống.

Lúc này xung quanh đột nhiên có một cỗ ba động vặn vẹo không gian truyền đến, Vân Thiên Hà cảm ứng được dị trạng, lập tức chuyển đầu, chỉ thấy Vân Bôn đã xuất hiện bên dưới hắn, trong lòng Vân Thiên Hà cả kinh, Vân Bôn không thể bay, khi nó nhảy xuống dưới vách núi như vậy, nhất định sẽ cùng với hắn té ngã.

Nhưng lúc này Vân Bôn đã nhảy tới, tại lúc Vân Thiên Hà rơi xuống, liền vững vàng tiếp nhận được Vân Thiên Hà trên lưng, lập tức tê rống một tiếng, thân thể cư nhiên bắt đầu gia tốc rơi xuống, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên vô cùng bình tĩnh, hắn chỉ là không rõ vì sao Vân Bôn lại đuổi tới đây, nó đã để Đường Linh Toa nơi nào rồi?

Nhưng mà đúng lúc Vân Thiên Hà cho rằng Vân Bôn sẽ té ngã xuống vách núi, lúc này hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ ba động nữu khúc không gian, tại quá trình Vân Bôn gia tốc rơi xuống dưới, thân ảnh Vân Bôn đột nhiên bắt đầu trở nên hư huyễn, Vân Thiên Hà rốt cuộc cũng biết được chuyện gì xảy ra.

Vân Bôn cư nhiên lợi dụng tốc độ cực hạn, tiến hành thuấn di.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, khi Vân Thiên Hà còn đang trợn mắt nhìn, chỉ thấy Vân Bôn rơi xuống vách núi, vẫn tiếp tục như cũ, nhưng hiện tại chỉ còn cách mặt đất trên người một trượng.

Bất quá lúc này nó thần kỳ tính toán cực chuẩn xác, bốn vó rất có tiết tấu liên tục đạp mạnh, tại lúc rơi xuống đất, Vân Bôn tiếp xúc mặt đất, cư nhiên vững vàng chạy thêm vài bước giảm thế lao đi, bốn vó vẫn như cũ cao tốc cuồn cuộn, sau khi chạy về phía trước vài dặm, lúc này mới chậm rãi giảm tốc độ, tới trước một cửa động tương đối bí mật mới dừng lại.

Lúc Vân Thiên Hà hạ xuống vách núi, hỏa long không còn tiếp tục đuổi theo, hắn biết đã tạm thời chạy trốn thành công, mà hai thất Phi Tuyết Mã đã đừng chờ trước huyệt động, Vân Thiên Hà thấy Tầm Nguyệt và Mộng Ly đều bình an vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xuống ngựa, Vân Bôn dùng miệng cắn y phục Vân Thiên Hà, kéo hắn vào trong huyệt động, Vân Thiên Hà thấy Đường Linh Toa đang hôn mê nằm bên trong, lúc này Vân Thiên Hà mới sờ sờ mặt ngựa, khen ngợi.

- Tiểu nhị tốt, các ngươi làm đẹp lắm!

Vân Bôn phì phì trong mũi, hoan hỉ hí lên một tiếng.

Sợ Thương Giáo sẽ đuổi theo, không dám dừng lại quá lâu, Vân Thiên Hà nhanh chóng tiến vào trong huyệt động, nâng Đường Linh Toa dậy, điểm huyệt vị trên người nàng, sau đó vận chuyển một cỗ chân khí, lúc này Đường Linh Toa mới lo lắng tỉnh lại.

- Ngô, Thiên Hà, không nên bỏ lại muội, không nên!

Lúc Đường Linh Toa mông lung tỉnh lại, liền thất thanh khóc lớn.

Vân Thiên Hà ôm lấy nàng, thấp giọng an ủi nói:

- Linh Toa, không có việc gì rồi, ta đang bên cạnh nàng!

Đường Linh Toa hoàn toàn tỉnh táo, thấy chính mình đang trong lòng Vân Thiên Hà, nhất thời ôm chặt lấy hắn, khóc lóc nói.

- Thiên Hà, vì sao huynh lại quyết định như vậy, vì sao muốn đối với muội như vậy, ô ô…

- Linh Toa, hiện tại không nên chậm trễ, chúng ta tìm một địa phương an toàn, trước tiên cứu tỉnh Mộng Ly và Tầm Nguyệt, sau đó muội muốn đánh mắng ta như thế nào cũng được.

Vân Thiên Hà an ủi nói.

Đường Linh Toa nghe vậy, lập tức ngừng khóc, cấp tốc đứng lên, nói:

- Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi!

Vân Thiên Hà ra động, từ trong bao quần áo trên người Phi Tuyết Mã, lấy ra dược phẩm Mộng Ly mang theo, từ bên trong chọn hai viên, giao một viên cho Đường Linh Toa nói:

- Giúp Tầm Nguyệt nuốt vào!

Đường Linh Toa tiếp nhận dược hoàn, dò xét thương thế của Tầm Nguyệt, hô hấp coi như bình ổn, thương thế không quá nghiêm trọng, vì vậy hơi yên lòng, liền mở miệng Tầm Nguyệt giúp nàng nuốt vào, tiếp tục vân công trợ giúp nàng tiêu hóa dược lực.

Nhưng tình huống của Mộng Ly lại có chút không ổn rồi, Vân Thiên Hà dò xét nội tức của nàng, phát hiện mười phần yết ớt, thời điểm giúp nàng uống thuốc, căn bản không thể nào nuốt vào được, Vân Thiên Hà quýnh lên, để dược hoàn vào trong miệng chính mình, dùng nước bọt hòa tan mềm, sau đó dùng lưỡi mở đôi môi trắng bệnh của Mộng Ly, chậm rãi giúp nàng nuốt vào.

Sau khi vận công hóa giải dược lực, Vân Thiên Hà tiếp tục tế ra cửu thải vân trong châu, thoát khỏi bàn long trấn trụ, tiếp tục dẫn độ vào trong cơ thể Mộng Ly, đồng thời vận chuyển rất nhiều nội tức tiến vào cở thể Mộng Ly, kích hoạt cửu thải vân long châu, nhất thời cửu thải vân long châu bắt đầu thong thả vận chuyển trợ giúp cơ thể Mộng Ly chậm rãi khôi phục.

Chờ khi thương thế của Mộng Ly đã giảm bớt, Vân Thiên Hà liền ôm lấy Mộng Ly, nói:

- Linh Toa, muội và Tầm Nguyệt cùng ngồi một con, chúng ta mau rời khỏi đây!

Đường Linh Toa nghe vậy, lập tức ôm lấy Tầm Nguyệt, chỉ là khi nàng muốn lên ngựa, lúc này Vân Thiên Hà vỗ vỗ cổ Vân Bôn, Vân Bôn liền đi tới trước mặt Đường Linh Toa, Vân Thiên Hà ôm Mộng Ly lên lưng một con Phi Tuyết Mã, sau khi ôm lấy cổ Phi Tuyết Mã, Phi Tuyết Mã liền cấp tốc chạy nhanh.

Đường Linh Toa cũng không do dự nhiều, nàng biết thời điểm như thế này, Vân Thiên Hà để nàng cưỡi Vân Bôn, nhất định là có dụng ý, vì vậy liền cấp tốc leo lên lưng ngựa, không cần ra lệnh, Vân Bôn liền nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh đã theo kịp Vân Thiên Hà đằng trước.

Ngay lúc mấy người Vân Thiên Hà cấp tốc rời khỏi nơi núi hoang không tới nửa nén hương.

Lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện tại phụ cận sơn động trước đó Vân Thiên Hà vừa ở lại, khi thân ảnh dần dần rõ ràng, lộ ra một khuôn mặt dữ tợn kinh khủng, giống như một lão già gầy gò lưng còng sắp xuống mồ, không phải ai khác, chính là Thương Giáo.

Thương Giáo hấp thu một tia nguyên lực cuối cùng của Mộng Tô, dùng khí lực rất lớn mới hoàn thành được Hồi Long Phệ, thế nhưng lại bị Vân Thiên Hà quấy rối, khiến cho thời điểm tốt nhất để hấp thu nguyên lực trôi qua, tại lúc hỏa long truy đuổi theo Vân Thiên Hà, hắn cũng cấp tốc héo rũ già yếu.

Trong tình huống như vậy, Thương Giáo không thể làm gì khác hơn là để hỏa long truy sát Vân Thiên Hà thu thập trở lại dung hợp với bản tôn, trợ giúp hắn khống chế khôn lam chi diễm tàn phá khắp cơ thể, mà hắn cũng gia tốc hấp thu nguyên lực, tại lúc triệt để hút khô Mông Tô, mệnh lý sắp bị ngưng hẳn rốt cuộc cũng được kéo dài thêm, thế nhưng hình dạng của hắn lại biến thành hình tượng lão giả xấu xí khô cạn, gần đất xa trời.

Điều này trở thành một nỗi đau vĩnh viễn khắc ghi trong lòng hắn!

Càng làm cho hắn cừu hận hơn nữa chính là, hiện tại cỗ khôn lam chi diễm vẫn đang tàn phá ngang dọc trong cơ thể hắn, chỉ bị hắn mạnh mẽ áp chế lại.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt dữ tợn kinh khủng của hắn lại hiện lên một cỗ cuồng nộ, rống to rít gào nói:

- Tên tiểu tử ghê tởm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chờ khi bản tôn khôi phục hoàn toàn, bài trừ được khôn lam chi diễm, bản tôn khiến cho ngươi phải trả giá thảm trọng!