-"Ngươi chết đi, chết đi, chúng ra đều là cầm thú....!"

Đồ Thiên Lạc đã bóp chết Đồ Chính Lâm rồi, nhưng vẫn không ngừng đánh đấm lên thi thể của hắn.

-"Có máu mặt... "

Nguyễn Ngọc Linh thấy Đồ Thiên Lạc đã trở nên điên dại, thở nhẹ ra một tiếng muốn nhắc nhở hắn.

Đồ Thiên Lạc vừa nghe, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ bừng, ánh mắt băng lạnh oán độc nhìn chằm chằm Nguyễn Ngọc Linh đánh tới:

-"Ngươi đồ tiện nhân này, ngươi đã làm những gì, mau xin lỗi cha ta, xin lỗi Đồ gia, ngươi tại sao phải sinh ra thứ tạp chủng như ta, a ngươi cũng mau chết đi, ta sẽ phụng bồi ngươi, cùng nhau.. ha ha..."

Nhưng mà Đồ Thiên Lạc còn chưa kịp lao đến đã bị vị tử y bịt mặt nhấc chấn đạp trở lại góc tường, va chạm với mảnh tường vỡ lúc nãy, Đồ Thiên Lạc lại thổ ra một ngụm máu tươi, sau đó vẫn tiếp tục cuồng tiếu,... trong miệng luôn nhắc mình là cầm thú, tạp chủng...

Lúc này, tâm trí Đồ Chính Minh phảng phất như sụp đổ, ngơ ngác đứng một chỗ, giống như mất đi toàn bộ tri giác.

Song, ngoài cửa truyền đến một thanh âm lạnh như đao:

-"Đem Nguyễn Ngọc Linh đi thẩm vấn, còn những người khác.... giết.... !"

-"Vâng...!"

Mấy tử y bịt mặt quát lên một tiếng, chẫm rãi giơ dao mổ lên, trong mắt không hiện bất cứ một tia rung động nào, chậm rãi đi tới, giơ tay chém xuống, thân thể họ Vương trong sự sợ hãi chỉ kịp hét lên một tiếng thê lương ai oán, thân thể đổ xuống máu tươi tràn ra.

Một vị tử y bịt mặt khác giơ giao mổ lên, chậm rãi tiến tới Đồ Thiên Lạc, Đồ Chính Minh đột nhiên lấy lại tinh thần, không đành lòng, thốt lên:

-"Tam thúc, đứa nhỏ này..."

-"Thanh lý mộn hộ, giết !"

Thanh âm ngoài cửa lại tiếp tục phát ra, băng lạnh sắc bén, không chút thương hai, vị tử y bịt mặt kia nghe được bên ngoài truyền lệnh, đi tới trước mặt Đồ Thiên Lạc, không chút do dự, vung dao mổ mau tươi đầm đìa...

Mắt thấy Đồ Thiên Lạc nằm trong vũng máu, Đồ Chính Minh thân thẻ lảo đảo ,mặt mũi tối xầm, chực ngất đi.

....

Một đêm máu tanh sát phạt, toàn bộ họ Đồ tiến hành thanh tẩy đồng thời, ở Lợi Châu cùng các nơi khác trong một đêm đồng loạt phát động tiến hành giết chóc.

Vĩnh Sơn Quận, tổ nghiệp của họ Đồ, một nhóm người mặc tử y bịt mặt, dẫn đầu là mấy vị trung niên nhân thần sắc lãnh khốc, giống như con chỉ màu tím mờ ảo, như u linh trong màn đêm, tiến nhập các nơi, triển khai một cuộc giết chóc điên cuồng.

Vĩnh Sơn Quận, quận trưởng đầu năm nay mới bị triều đình thay thế, nhưng người này lại là người của Giang gia, nhưng hắn cũng không mảy may biết được bất kì động tĩnh nào, đã bị đám tử y bịt mặt xông vào trong phủ ,đám hộ vệ căn bản không kịp tổ chức bất kì phản kháng nào, chỉ một đao chấm dứt, mà vị quẩn trưởng này vẫn muốn phản kháng chạy trốn, nhưng cũng không thoát khỏi dao mổ của "Thiên đồ ", không một người nào sống sót ra khỏi phủ.

Nhưng tại Lợi Châu giết chóc còn thảm thiết hơn, tối nay toàn thành Lợi Châu cửa đóng chặt chẽ, thành vệ quân thủ vệ khắp các nơi, một đám tử y bịt mặt giống như u linh ẩn hiện thu lượm tính mạng.

Ở phía Bắc thành Lợi Châu, mấy năm gần đây kinh doanh chịu ảnh hưởng lớn của thương gia họ Tống, người này trước đây đã từng xung đột với nghiệp kinh doanh của Đồ gia, nên đã nương tựa vào Giang gia, mấy năm qua làm việc thập phần bí ẩn, mặc dù mưu đồ bí mật lần trước của Giang gia họ Tống không có tham dự, nhưng ngươi này đã cung cấp rất nhiều tin tức tình báo, cho nên lần Đồ gia tiến hành thanh tẩy, toàn bộ nhà họ Tống hơn năm mươi nhân mạng chỉ trong một đêm toàn bộ bị diệt, cả tòa nhà cũng bị hỏa thiêu không chút manh mối.

Mà tại thành tây, đám vương gia có câu kết cùng Giang gia, nghe chút phong thanh nên đêm của cải tài vật theo cửa tây thành chạy trốn, nhưng lại bị loạn tiễn của thành vệ quân triệt hạ, không còn một ai... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Di Hồng lâu, đây vốn là sản nghiệp của họ Đồ, nhưng mấy năm gần đây trong quá trình kinh doanh đã bị thoái hóa, dần dần biến thành nơi tập kết tin tức tình báo về Đồ gia của địch nhân.

Tối nay, Di Hồng lâu vẫn làm ăn như bình thường, nhưng trong bóng đêm quỷ dị, một đám u linh tử y, thoáng ẩn thoáng hiện lẻn vào những nơi trọng yếu của Di Hồng Lâu, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm, còn tiếng nư nhân vang lên thê lương thảm thiết không ngớt...

Ước chừng sau một nén hương công phu, toàn bộ Di Hông Lâu chìm trong biển máu, trong thoáng chốc trở thành khách điếm cho những linh hồn run rẩy, ngay cả đám khách nhân xui xẻo cũng trở thành bia đỡ đạn không một ai trốn thoát.

Hướng Nguyên khách sạn, nơi này vốn là hang ổ trọng yếu của Giang gia ,tối nay nhóm người Giang Ngọc Tề tựa hồ như phát hiện ra điều dị thường, nên không ở trong Hướng Nguyên khách sạn, đám người "Thiên Đồ" tiến hành một phen thanh tẩy máu tanh mà những nhân vật trong yếu của Giang gia cũng không có xuất hiện trong khách sạn.

Nhưng mà chỉ cần bọn họ chưa rời khỏi thành Lợi Châu, dưới nhãn tuyến của Đồ gia rất nhanh sẽ tìm được bọn họ.

Lúc này, Đồ Chính Huy (Hắc bá) ,cùng với Lục quản gia dẫn theo một vị Đô úy tướng quân và "Thiên Đồ" cùng với một bộ phận thành vệ quân, đem toàn bộ cửa ngõ thành tây vây kín lại, nước chảy cũng không lọt.

Ở nơi này, trong một con hẻm mấy người đang tiến hành một cuộc chiến đấu thập phần kịch liệt, Giang Ngọc Tề, Giang Nhất Đường, Giang Nguyên Mưu, đang chờ đám đệ tử của Giang gia trong một nhà dân.

Ngôi nhà này chính là nơi bí mật nhất của Giang gia tiềm phục trong thành Lợi Châu, cứ điểm này vẫn chưa bị phát hiện, nhưng tối nay trong Đồ phủ đồ gia chủ đã tra ra được Nguyễn Ngọc Linh chính là kẻ đầu sỏ trong đám quỷ lọt vào Đồ gia, cái hang ổ trọng yếu này của Giang gia tự nhiên bị phơi bày trước lưỡi dao mổ của Đồ gia.

Trong một gian phòng, lò sưởi hừng hực cháy, nhưng không mang lại hơi ấm ,ngược lại không khí trong phòng lại mang vẻ nặng nề, băng lạnh hơn cả mùa đông.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới Đồ gia triển khai hành động bất ngờ như sét đánh, khiến cho bọn họ hoàn toàn không kịp trở tay, càng không ngờ tới là đám quỷ cài vào trong Đồ gia sớm như vậy đã bộc lộ hành tung, khiến cho cả nơi bí mật nhất cũng bị lôi ra.

Lúc này, Giang Ngọc Đường tĩnh tọa trong phòng thần sắc ảm nhiên, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Giang Nhất Đường không ngừng đi lại trong phòng, nghe thanh âm đánh nhau từ bên ngoài truyền vào, bọn họ đã rơi vào thế vô cùng nguy hiểm, mặc dù Giang gia cũng có những lực lượng bí mật, nhưng nơi này lại không phải địa bàn của Giang gia ,vì vậy khi tác chiến không thể mang theo quá nhiều người, mà tối nay, "Thiên Đồ" lực lượng bí mật của Đồ gia tối nay đã xuất toàn lực, hơn nữa chiếm cứ ưu thế sân nhà, bọn họ tự nhiên rơi vào cảnh bị động.

Đang lúc mọi người chìm trong trầm mặc, Giang Nguyên Mưu có chút thiếu kiên nhẫn nói:

-"Lần trước chúng ta mưu đồ buôn bán thảm bại, chúng ta nên rời Dư Châu trở về rồi, lại có người không cam lòng tiếp tục muốn bố trí mưu kế, kết quả hôm nay bị họ Đồ phản công, vây hãm tại nơi này, chẳng lẽ mọi người muốn tiếp tục ở nơi này chịu chết sao..."

-"Câm miệng...!"

Giang Nhất Đường nghe Giang Nguyên Mưu tự vạch áo cho người xem lưng, hắn để ý thấy trên mặt Giang Ngọc Tề hiện lên vẻ thống không, lập tức quát bảo ngừng lại, nói:

-"Ngọc Tề, chuyện này vẫn là do chúng ta nóng vọi, ngươi không nên để ý, lát nữa ta mang người xông ra ngoài chém giết, mới có thể trì hoãn trong chốc lát, ngươi mau từ cửa sau trốn đi, mau mau rời khỏi Lợi Châu trở về, Giang gia không có mấy người chúng ta cũng không sao nhưng hoàn toàn không thể không có ngươi, ngươi chính là tương lai là hi vọng của Giang gia, ngươi hãy nghe theo lời khuyên của Tam thúc đi !"

Vừa nói, Giang Nhất Đường quay đầu lại nói:

-"Nguyên Mưu, ngươi bảo vệ Ngọc Tề đi trước, ta dẫn mọi người ra ngoài truy cản, nhớ kỹ bằng bất kì giá nào cũng phải bảo vệ cho Ngọc Tề an toàn rời khỏi Lợi Châu, mọi chuyện phải lấy đại cục của Giang gia làm trọng, không được hành động theo cảm tình hiểu chưa

?"

Nghe Giang Nhất Đường dặn dò, Giang Nguyên Mưu gật đầu đứng lên nói:

-"Ngọc Tề chúng ta đi thôi !"

Nhưng Giang Ngọc Tề sắc mặt lại thờ ơ, nỉ non nói:

-"Ta còn có thể diện gì mà trở về gặp mặt phụ thân cùng gia gia. bố cục buôn bán thảm bại, khiến cho Đồ gia có cơ hội phản công khiến cho nguyên khí của Giang gia tổn thương nặng nề, rồi đến kế hoạch lần này, còn chư có kịp triển khai hành động, lại một lần nữa bị Đồ gia sấm sét thanh trừ, đem tất cả sản nghiệp của Giang gia hao tổn bao năm mới bố trí được tại thành Lợi Châu nhổ đi sạch sẽ, lần này Giang gia tổn thất quá lớn, ta còn mặt mũi nào để trở về, ta thẹn với Giang gia..."

Vừa nói, khuôn mặt của Giang Ngọc Tề ướt át, tâm tình cũng kích động lên.

Giang Nhất Đường thấy thế tức giận nhất thời gầm lên một tiếng, hung hăng nói:

-"Đồ hỗn trướng, mới thất bại như vậy đã gục ngã sao, ngẫm lại những đời trước đây Giang gia đều phải sống trong nhẫn nại bị họ Đồ chèn ép, sinh tồn trong sự khuất nhục nhưng vẫn vững bám tại Dư Châu không có gục ngãn, đó là vì sao... dựa vào cái gì...Ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, tương lai tiền đồ vô hạn, sao chỉ vì một thất bại nho nhỏ mà gục ngã, chẳng lẽ ánh mắt của ngươi không thể nhìn xa hơn một chút sao, như kinh thành, Tam gia gia của ngươi đến hôm nay đã có tiếng nói, ngươi không thể nhìn vào đó sao ?"

Nghe nói như thế Giang Ngọc Tề ngẩn ra.

Giang Nhất Đường nặng nề nói:

-"Tốt lắm, đi nhanh đi, không được làm cho nhiều ngươi hi sinh vô ích !"

Nói xong Giang Nhất Đường liến dẫn theo nhưng người còn lại tiến ra cửa.

-"Ngọc Tề, chúng ta đi thôi !"

Giang Nguyên Mưu lôi kéo ,Giang Ngọc Tề nhìn bóng lưng của Giang Nhât Đường đi ra ngoài thật sâu, trong hốc mặt từng hạt trơn tròn chảy ra, hắn biết từ biệt này chính là lần cuối cùng chính là vĩnh biệt.

Quay mặt sang, thần sắc kiên nghị, đem nước mắt còn đọng lại lau khôn, Giang Ngọc Tề trong lòng âm thầm thế:

-"Cuối cùng một ngày, ta Giang Ngọc Tề nhất định phải báo thù này, đem toàn bộ họ Đồ đuổi tận giết tuyệt !"

Theo sau Giang Nguyên Mưu từ cửa sau, dẫn vào một ngõ hẻm. rồi một hầm ngầm, biến mất theo hướng của thành phía đông.

Ngay khi Giang Ngọc Tề và Giang Nguyên Mưu rời đi không lâu, Hắc bá cùng Lục quản gia liên phá cửa mà vào ,mà Giang Nhất Đường trên người đầy những vết đao vệt máu loang lổ, bộ ngực bị một quyền đánh cho lõm xuống, nhưng vẫn gắt gao bám trụ, cố gắng trì hoãn đủ thời gian cho Giang Ngọc Tề trốn thoát.

Lục quản gia âm trầm nói:

-"Chính Huy, ngươi mau đi đuổi bắt đám người chạy trốn, để ta giải quyết người này !"

Hăc bá gật đầu, nhanh chóng dẫn theo người đuổi theo phương hướng mà hai người Giang Ngọc Tề trốn đi, Giang Nhất Đường muốn cản lại, nhưng thân ảnh Lục quản gia như quỷ mị chắn trước mặt, cất lên thanh âm âm lãnh nói:

-"Ngươi chính là con của Giang Thụ Viễn sao, hôm nay lão phu sẽ cho hắn nếm thử cảm giác tang tử đau đớn !"

-"Ngươi là ai ?"

Khóe miệng Giang Nhất Đường vẫn tràn ra tơ máu, nghe lời Lục quản gia nói, lộ ra vẻ giật mình, hiển nhiên là nhớ ra điều gì đó.