Sau khi cường giả Thiên Cảnh phá hư, bọn họ đến tột cùng là đi nơi nào?

Kỳ thực vấn đề này, hiện nay trên thế giới những cường giả đã đạt đến cảnh giới Thiên Cảnh và những người khác đều rất hoang mang. Bởi vì lúc cường giả phá hư, liền không lưu lại thế gian bất cứ thứ gì để người khác có thể thăm dò vết tích của họ.

Nguyên bản mọi người cho rằng, cường giả Thiên Cảnh sau khi phá hư, sẽ phi thăng đến một tầng Di Sinh thế giới phía trên kia.

Thế nhưng từ cái thế giới kia, có một vài cường giả hạ đến thế giới này, cũng mang đến cho người thế giới này một tin tức. Chính là ngay cả các cường giả của Di Sinh thế giới phi thăng, cũng không biết các cường giả này rốt cuộc đến nơi nào, điều này cũng đồng dạng là một nghi vấn thật lớn của người trên Di Sinh thế giới.

Cũng từng có người đi tìm vị cố vấn của long tộc cường đại nhất Di Sinh thế giới để hỏi chuyện này. Nhưng đáp án của họ cũng chỉ có một câu: chờ ngươi sau khi phá hư cảnh giới, tự nhiên sẽ biết.

Thế nhưng, mọi người vẫn không biết, có thể ngay cả những cường giả đã phá hư mà chưa ly khai cũng không biết bọn họ rốt cục sẽ đi nơi nào, thế nhưng chờ sau khi bọn họ ly khai thì không có bất cứ một đầu mối nào lưu lại.

Trong lòng Vân Thiên Hà, kỳ thực cũng vẫn tồn tại nghi vấn này. Hắn từng hỏi qua Trữ Vọng, nhưng ngay cả Trữ Vọng cũng không trả lời được.

Thế nhưng hắn đã trải qua hai lần chứng kiến lúc phá hư, trong lòng mơ hồ, đột nhiên trong đầu sinh ra một ý niệm cổ quái. Nếu chính mình không có năng lực đi qua, sao không theo cường giả phá hư kia, theo hắn đến cái nơi đó nhìn thử một cái, không phải chân tướng sẽ rõ ràng sao.

- Tiểu tử, chính là ngươi hủy đi cơ nghiệp mấy nghìn năm của Tinh Môn ta?

Ngay khi Vân Thiên Hà đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm như tiếng chuông đồng, chấn động tâm thần hắn, khiến hắn suýt chút nữa rơi từ trên không trung xuống.

Này cường giả phá hư, quả nhiên cường đại.

Vân Thiên Hà sau khi chậm rãi bình ổn tâm thần, ngẩng đầu lên, chỉ thấy vị cường giả phá hư vừa rồi trên đỉnh đầu hào quang bao phủ, tựa như một pho tượng thiên thần đứng trước mặt hắn, làm cho hắn cảm thấy một loại uy hiếp vô hình của thần thánh.

Sau khi định thần lại, Vân Thiên Hà nhìn lại vị cường giả kia, nghiêm nghị không hề sợ hãi.

Hắn đầu tiên là quan sát người này từ đầu đến chân, chỉ thấy trong ánh hào quang, là một người có mái tóc và chòm râu trắng như tuyết, con mắt lấp lánh hữu thần, trên trán như phóng ra tinh quang, bên ngoài mơ hồ còn bao phủ một tầng ánh sáng, một thân trang phục phong cách cổ xưa, quả nhiên giống như một vị thiên thần.

Bất quá, vị lão giả này đang dùng một loại ánh mắt vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, tựa hồ như đang đợi đáp án của hắn.

Mà Vân Thiên Hà sau khi đánh giá lão nhân này xong, cũng thản nhiên nói:

- Ngươi là ai? Vì sao lại ở phía sau phá hư? Ta muốn biết lúc ngươi phá hư, có cảm giác được phản ứng dị thường gì không, giống như một cỗ lực lượng pháp tắc sẽ mang ngươi đến một nơi mới.

Nghe được Vân Thiên Hà liên tiếp hỏi mấy vấn đề, vị lão giả kia sửng sốt một chút, thuận miệng nói:

- Ta thấy được một chuỗi ký hiệu, ký hiệu kia…

Nói đến đây, lão giả đột nhiên ý thức được điều gì, không khỏi phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà:

- Này tiểu tử kia, lão phu mới là người hỏi ngươi có phải kẻ đã phá hủy cơ nghiệp của Tinh Môn ta không, ngươi còn chưa cho ta đáp án. Nói mau, lão phu không có tính nhẫn nại.

Lúc Vân Thiên Hà nghe được hai chữ ký hiệu, trong lòng nhất thời cảm thấy có một ít đầu mối, tâm tình cũng tốt lên, liền nói với lão giả kia:

- Ngươi cho rằng là ta, thì đó chính là ta. Ngươi cho rằng không phải, vậy thì không phải. Ta trả lời xong. Ngươi vừa nói thấy được một chuỗi ký hiệu, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ chuỗi ký hiệu kia sẽ dẫn ngươi ly khai khỏi nơi này, ngươi có thể mang ta đi theo cùng nhìn một chút không?

- Ngươi, ngươi, ngươi nói gì, mang ngươi đi xem?

Vị lão giả kia nghe xong lời này, đột nhiên bật cười, trên mặt không biết là loại biểu tình nào, trợn to mắt nhìn Vân Thiên Hà:

- Tiểu tử, ngươi cho đây là trò chơi, hay do đầu óc ngươi có vấn đề, hay là muốn trêu chọc lão phu? Lão phu ở chỗ này với người nháo nửa ngày, không giáo huấn ngươi một chút, ngươi không biết được trời cao đất rộng.

Dứt lời, lão giả kia đột nhiên làm khó dễ, đưa lên một ngón tay, thoáng cái ngưng tụ một cỗ lực lượng cường đại trong thiên địa, hướng Vân Thiên Hà nhẹ nhàng bay đến. Nguồn: http://truyenfull.vn

Vân Thiên Hà thấy lão nhân này muốn giáo huấn chính mình, bất quá hắn cũng cảm thụ được đây là lão nhân đang thử hắn, bởi một ngón tay kia cũng không có lực sát thương.

Bất quá làm một Tinh Khung Quân Vương, kiêu ngạo là nên có, không có khả năng để cho một tinh tử khinh nhờn. Vì vậy, hắn cũng không chút nào khách khí, ngưng thần lại, hắn thuận lợi từ trên không trung tìm đến một ký hiệu, ngay sau đó một cỗ sức mạnh ý chí của sấm sét liền hướng vị lão giả kia bắn tới, trung hòa sức mạnh của một ngón tay kia, ngược lại còn mang theo một tia chớp thật nhỏ bắn về hướng lão giả kia.

Mà vị lão giả kia cũng thoaii mái mà né tránh tia chớp nhỏ đó. Uy lực của tia chớp nhỏ cũng không có nhiều, chỉ làm bụi đất bắn lên người một chút mà thôi.

Bất quá lúc này hắn đột nhiên sắc mặt đại biến, râu mép run run, vẻ mặt kinh hãi chỉ vào Vân Thiên Hà:

- Ngươi, ngươi có thể vận dụng sức mạnh của ký hiệu? Hơn nữa ý cảnh của ngươi, hoàn toàn là cảnh giói siêu việt của Thiên Cảnh? Ngươi đến tột cùng là ai? Trước kia ta cảm ứng được hấp thu một cỗ lực lượng tinh thần, một cỗ tinh tú lực trong hỗn loạn, khiến ta bất đắc dĩ phải cảm ứng nhờ Bắc Cực Tinh dẫn dắt, giúp đỡ ta hoàn thành phá hư, cư nhiên, cư nhiên lại là ngươi…

Vân Thiên Hà thấy bộ dáng run run của lão nhiên kia thập phần buồn cười, chỉ thản nhiên nói:

- Ta đang hỏi ngươi mà tiểu tinh tinh, ký hiệu kia đến tột cùng là bộ dáng gì, là dạng lực lượng gì dẫn dắt ngươi, ngươi trả lời nhanh lên một chút đi. Nếu không chờ ngươi đi rồi, vấn đề này ta không biết phải mất bao lâu mới có thể lý giải.

- Tiểu tinh tinh?

Vị lão giả kia nghe xong lời này suýt nữa thì từ đỉnh núi rơi xuống. Bất quá, hắn còn chưa lên tiếng, một thanh âm nữ nhân phẫn nộ đến cực điểm từ phụ cận truyền đến:

- Cái tên đáng giận, ta nhất định phải giáo huấn hắn, hắn cư nhiên dám gọi gia gia là tiểu tinh tinh. Ngoại công, ngươi để ta qua đó, đừng có kéo ta…

Khi thánh âm này truyền đến, vị lão giả kia cũng đã quên phát tác đối với Vân Thiên Hà. Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy từ trong phế tích, một vị lão giả dẫn một nữ tử hỏa tốc chạy đến nơi này, trên mặt hai người có một loại kích động khó nói nên lời.

Lão giả nhìn hai người, thần tình cũng có chút kích động, môi run run:

- Sư đệ, mấy năm nay mệt ngươi chiếu cố Mông Mông, khổ cực cho ngươi rồi.

Phí Cách mang theo Liên Mông Mông chạy qua, trên mặt cũng đầy kích động, mấp máy đôi môi, nói:

- Sư huynh, Liên Mông Mông cũng là tôn nữ của ta, ta chiếu cố nàng là đương nhiên, chỉ là ngươi bế quan hơn năm mươi năm, không ngờ có thể thành công phá hư. Sư đệ ở đây chúc mừng sư huynh công thành xuất quan.

- Ai, kỳ thực năm mươi năm ta bế quan căn bản không có một tia tiến triển. Ta có thể thành công phá hư, còn là nhờ vị tiểu huynh đệ này, mới khiến ta một khắc thành công a.

Lão giả thở dài, nhãn thần phức tạp nhìn Vân Thiên Hà.

Phí Cách nghe xong lời này, cũng kinh ngạc mà nhìn về phía Vân Thiên Hà, trong lòng cảm thấy đối với thân phận thần bí của hắn càng thêm thắc mắc. Hắn lại có thể giúp sư huynh thanh công phá hư, này rốt cuộc là người thế nào a?

Mà Liên Mông Mông vốn muốn phát tác với Vân Thiên Hà, nhưng sau khi nghe gia gia nói, sóng mắt lưu chuyển, nhìn chăm chăm Vân Thiên Hà, trong mắt lại càng thêm phức tạp, vừa cảm kích lại vừa phẫn hận, không khỏi cắn cắn môi.

- Lớn mật, thấy quân vương bệ hạ còn không làm lễ, tuy rằng trái kêu một tiếng tiểu tử, phải lại gọi một tiếng tiểu tử, ta xem tiểu tử nhà ngươi là muốn tìm cái chết.

Đúng lúc này, một tiếng rống to truyền đến, cùng với một cỗ ý chí tinh không sắc bén, khiến tâm thần mọi người bị kích động, không khỏi đồng loạt quay sang nhìn.

Chỉ là vừa nhìn thấy, biểu tình trên mặt mọi người trở nên cực kỳ đặc sắc.

Chỉ thấy Trữ Vọng lúc này từ khoảng không bay đến, bất quá, trong tay nàng còn giữ một người giống như một con mèo lớn.

Bất quá, người giống con mèo này dù bị Trữ Vọng bắt cũng không có phản kháng, trông thật giống một con mèo bình thường. Chỉ duy nhất khi nhìn về phía gia gia của Liên Mông Mông, trong mắt hung ý trở nên đặc hơn.

Đương nhiên, người bị Trữ Vọng bắt giữ chính là Hổ tinh tử bị thương còn chưa hồi phục.

- Bạch Hổ tinh sao?

Liên Thành tinh lúc thấy Hổ tinh tử, vẻ mặt lộ ra xúc động.

Nhưng khi hắn thấy Hổ tinh tiử cư nhiên bị Trữ Vọng xem như mèo mà bắt đến, liền nhìn lên Trữ Vọng, trong mắt càng thêm kinh ngạc hơn, không khỏi thất thanh kinh hô:

- Long, long, Long Tôn Thị Giả.

Mà Phí Cách lúc này vẻ mặt lại càng kinh hãi, nói:

- Sư huynh, hắn chính là Bạch Hổ tinh quân có quan hệ rất mật thiết với Huyền Vũ tinh quân kia mà, nhưng người lại gọi hắn là Long Tôn Thị Giả, này là chuyện gì xảy ra?

Liên Thành tinh sau khi nghe thấy như thế, lúc này mới ý thức được chính mình thất thố, vì vậy vội vàng khôi phục tinh thần, cũng không trả lời Phí Cách mà vội vàng đi tới trước mắt Trữ Vọng, hành một cái lễ trịnh trọng, nói:

- Bắc Cực tinh Vu thành tinh gặp qua Long Tôn Thị Giả điện hạ. Trong nháy mắt ta phá hư thấy được trong tinh huyễn cảnh có bóng dáng của Long Tôn Thị Giả, không nghĩ rằng sẽ chân chính gặp được Long tôn điện hạ, mới vừa rồi thất thố, thỉnh Long tôn điện hạ bỏ qua cho.

Phí Cách và Liên Mông Mông lúc này đã sớm là mắt trợn ngược mồm há hốc.

Ngay cả sư huynh còn đối đãi như vậy với một người theo hầu của thanh niên này, dùng đại lễ chào hỏi trịnh trọng như vậy, thân phận của thanh niên này liền có thể đoán được.

Phác thông!

Lúc này Hổ tinh tử đột nhiên bị Trữ Vọng ném tới trước mặt Vân Thiên Hà, Trữ Vọng chỉ hơi hướng Liên thành tinh gật đầu, đến bên người Vân Thiên Hà nói:

- Chủ nhân, một người vừa thấy ta thì liền chạy trốn, bất quá người này bị thương, liền trực tiếp bị ta bắt giữ. Bọn họ định hủy đi tinh phách thạch ta cũng đã bắt được rồi.

Nói xong, Trữ Vọng xòe tay, chỉ thấy một viên đá mà không giống như đá lóng lánh phát ra ánh sáng mỹ lệ, nó như vật thể hư huyễn hiện ra trước mặt Vân Thiên Hà. Bên trong còn có một cỗ tinh hồn lực chập chờn dao động.

- Ngươi trước cứ giữ lấy nó, đến lúc cần sẽ lấy ra dùng. Vì sao hai người bọn họ một người chạy, một người bị ngươi dễ dàng bắt giữ mà lại mất thời gian lâu như vậy?

Đây mới là vấn đền Vân Thiên Hà quan tâm nhất.

Nhưng Trữ Vọng nói một câu, lần thứ hai khiến người xung quanh thất kinh:

- Mới vừa rồi ta chuẩn bị về rồi, chỉ là gặp người này phá hư. Khi đó xuất hiện một đạo ký hiệu triệu hoán, ta phải nhận nhiệm vụ, liền không thể làm gì khác hơn là phân thần tiếp thu tiếp thu ký hiệu kia, giúp người này định ra quy tắc ký hiệu, để hắn hạn thời gian ly khai.

- Vậy ngươi cũng biết hắn rốt cuộc đi đến nơi nào? – Vân Thiên Hà vội vàng nói tiếp

- Ký hiệu kia là ai truyền đưa cho ngươi?

- Ta không biết.

- …