Cân nhắc một chút, Tô Thần nghĩ ra phương pháp phân phối: "Thuật sĩ cầm năm bình, Phụ Trợ năm bình, tôi bốn bình, cung tiễn thủ bốn bình, Mập Mạp hai bình." Phân chia dựa theo nguyên tắc ưu tiên chức nghiệp.

Chỉ mình Mập Mạp là hai bình? Vương Viễn hơi lo Mập Mạp sẽ thấy bất công, ai ngờ vừa quay đầu nhìn sang đã thấy Mập Mạp gấp không chờ nổi ôm phần của mình, nhìn bộ dáng chính là vừa nhặt được một món hời lớn.

Vương Viễn nhịn không được mà bật cười. Ngẫm nghĩ cẩn thận thì thấy cũng đúng, Mập Mạp căn bản không cần dùng MP, có việc thì vật triệu hồi vất vả, nói là anh ta nhặt không một món hời cũng chẳng ngoa.

Mọi người chia chác lam dược xong, Vân Nhàn vứt ra hai quyển trục kĩ năng cho Mập Mạp dùng: "Đều là kĩ năng dành cho phụ trợ, một cái tăng sát thương một cái tăng tốc độ, anh học đi."

Mập Mạp gật đầu đồng ý.

Tiếp theo là cung tiễn thủ, Vân Nhàn đưa một quyển trục kĩ năng Luyện Độc, hiệu quả là sau khi dùng kĩ năng thì ba lần tấn công sau sẽ kèm theo độc tố..

Kĩ năng của thuật sĩ khác hoàn thiện rồi. Nghĩ nghĩ, Vân Nhàn đưa cho anh ta hai quyển trục kĩ năng dành cho phụ trợ như Mập Mạp: "Quyển trục nhiều quá, giữ cũng chẳng để làm gì, anh học đi." Coi như để làm phong phú khả năng quân mình vậy.

Vương Viễn cười khổ, quyển trục nhiều quá? Sợ là chỉ mình Phụ Trợ mới có cái phiền não này mà thôi.

Sau đó Vân Nhàn lại ném cả Luyện Độc cho Tô Thần: "Học đi, đừng để lãng phí."

Cuối cùng đến phiên cô, lục kho vật phẩm nửa ngày vẫn không lục ra nổi một quyển trục nào phù hợp. Hiện tại cô đã có rất nhiều kĩ năng rồi, đôi khi muốn dùng cái gì còn phải tốn thời gian suy nghĩ một phen rất phiền phức, cho nên cô quyết định về sau sẽ đi theo con đường tinh phẩm.

"Hết rồi?" Tô Thần hỏi Vân Nhàn.

Vân Nhàn cực kì phiền muộn: "Tán gia bại sản rồi."

Cố Văn Nhạc ho nhẹ một tiếng: "Hai vị lão đại từ từ ăn, tôi đi sân huấn luyện đây!" Vừa dứt lời đã chạy mất hút.

Mập Mạp cũng tùy tiện tìm lý do chạy theo, giống như sợ đồ vừa vào tay đã bị đòi về vậy.

Vương Viễn đỡ trán, cảm thấy hai kẻ kia thật sự là đồ ngốc.

"Anh định ở lại cùng ăn sáng sao?" Tô Thần hỏi.

Vương Viễn chậm rãi đứng lên nói: "Tôi không quấy rầy hai người nói chuyện nữa." Sau đó dứt khoát bỏ đi.

Vân Nhàn nhướn mi, có chút ngoài ý muốn: "Anh ta cũng thật thông minh."

Tô Thần thở dài: "Dù sao thuộc hạ cũng không thể là đồ ngốc hết được." Vừa nói anh vừa xòe tay ra với Vân Nhàn.

Vân Nhàn móc ra ba bình hồng dược cao cấp, một lọ lam dược cao cấp đưa anh, thuận miệng nói: "Ban thưởng."

"Đừng có náo loạn." Tô Thần nhanh nhẹn cất dược phẩm vào kho vật phẩm tùy thân.

Vân Nhàn bắt đầu báo cáo: "Dược phẩm trung cấp ban nãy đã đưa ra hết rồi, ngoài ra còn tổng công năm bình hồng dược cao cấp, ba bình lam dược cao cấp. Tôi để lại cho mình hai bình hồng dược hai bình lam dược."

Nói cách khác, hồng dược sơ cấp tồn kho không phải 125 bình mà là tận 205 bình.

"Ngoài ra dược phẩm cao cấp mỗi lần luyện mất 30 điểm tích phân. Chỉ mới một chốc mà tôi đã tiêu mất 1140 điểm tích phân rồi." Vân Nhàn nhịn không được cảm khái: "Cũng may tôi giàu, nếu không thật sự sẽ phá sản."

Tô Thần nghiêng nghiêng đầu, không yên tâm lắm: "Cô sẽ không giấu tôi tàng trữ một ít chứ?"

"Điên rồi hả? Anh chết tôi cũng sẽ chết đó!" Vân Nhàn khinh thường anh một vạn lần: "Anh nghĩ tôi là anh đấy?"

Tô Thần lập tức cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

- ---------------------------------

Vân Nhàn đang muốn đuổi anh đi để ăn một bữa cơm yên tĩnh, bỗng nhiên có người mò tới, hơi câu nệ ngồi xuống.



"Tôi muốn thẻ miễn chiến, ra giá đi!" Người đó nói thẳng.

Vân Nhàn và Tô Thần liếc nhau, biết có dê béo tự dâng lên tới cửa. Nhưng Vân Nhàn vẫn cảm thấy kì quái: "Sao anh biết đến đây tìm?"

"Anh ta nói á." Người đó chỉ Tô Thần: "Không phải anh đã nói sao, sau này muốn có thẻ miễn chiến thì buổi sáng đến đây tìm người."

Cho nên dù chưa hề được thông báo cô đã trở thành người liên lạc sao?! Vân Nhàn hung hăng trừng mắt nhìn Tô Thần.

Tô Thần coi như không thấy gì hết, anh quay lại khẽ cười: "Sao rồi, biết chỗ tốt của thẻ miễn chiến rồi chứ?" Lúc tặng ra ngoài đó người ta còn chẳng coi thẻ miễn chiến ra gì đâu.

Người tới cũng không giả vờ, thừa nhận luôn: "Không tồi."

"Xưng hô với anh thế nào đây?"

"Cựu Mộng."

"Ra giá đi." Anh ta đã dứt khoát thì Tô Thần cũng không lòng vòng.

"Hai người muốn cái gì?" Cựu Mộng hỏi lại: "Điểm tích phân? Trang bị? Quyển trục kĩ năng? Ít nhất hãy nhắc nhở chút đi?"

"Mấy thứ anh nói tôi đều không muốn." Vân Nhàn lạnh nhạt.

Cựu Mộng: "..."

Tô Thần tiếp lời: "Nếu có quyển trục bí cảnh, trang bị Tinh Thiên, vậy thì chúng tôi rất hoan nghênh."

Cựu Mộng không phải đồ nhà quê chưa bao giờ nghe thấy quyển trục bí cảnh, giờ phút này anh ta nhịn không được co giật khóe miệng. Chậc! Thật đen tối! Một cái thẻ miễn chiến thôi mà chào giá cao như vậy! Thật muốn quay người bỏ đi luôn, để cho đối phương biết cái giá phải trả khi hét giá trêи trời là gì! Nhưng mà anh ta không dám, chỉ vì phó bản trước đã nếm được ngon ngọt. Có thẻ miễn chiến có thể tùy tiện sử dụng các kĩ năng tấn công diện rộng, không cần lo lắng lỡ tay làm quân mình bị thương. Đối thủ của họ lần đó thật ra không hề kém, nhưng thua họ vì hình thức phó bản, trong lúc tấn công vô tình ngộ thương main tank, hai ba lần như thế đã đưa cả đội vào đường chết.

"Trang bị chỉ là vật ngoài thân." Tô Thần nói lời thấm thía: "Nếu không thể thông quan thì đồ đạc có tốt hơn nữa cũng không là gì."

"Hơn nữa cũng không nhất định bắt mọi người giao quyển trục bí cảnh ra, nếu có quyển trục độ khó trung cấp thì mọi người hợp tác cùng nhau thông quan, chúng tôi không để ý." Vân Nhàn nỗ lực khuyên bảo.

"Nhưng bọn tôi để ý." Cựu Mộng đơn giản huỵch toẹt ra: "Chuyện hai người đánh chết người chơi khác ngay trong thành Bạch Lạc ai không biết chứ? Vào phó bản cùng hai người ai biết có thể từ PvE biến thành PvP không?"

Vân Nhàn: "..."

Mỗi người chơi trong thành Bạch Lạc đều cảm thấy bất an, hình như không phải chỉ là một câu nói suông.

Cựu Mộng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hơn nữa đã dùng qua thẻ miễn chiến, tôi lại càng không yên tâm hơn."

"Như vậy thì vấn đề là," Tô Thần thong thả ung dung nói: "Nếu không đồng ý đề nghị của chúng tôi thì anh định lấy gì ra trao đổi? Nói trước, mấy thứ bình thường chúng tôi chướng mắt."

Cựu Mộng há miệng, phát hiện hình như có chỗ nào đó sai sai.

Vân Nhàn nhắc nhở: "Anh nên rõ ràng, không phải chúng tôi đuổi theo anh muốn bán thẻ miễn chiến, mà là anh cầu xin chúng tôi bán thẻ miễn chiến cho anh."

Cựu Mộng rơi lệ đầy mặt, đúng vậy, không sai, anh ta cũng vừa mới nghĩ ra.

Tô Thần nở nụ cười, nửa nhắc nhở nửa uy hϊế͙p͙ nói: "Lúc trước khi đưa thẻ miễn chiến tôi đã nói rồi đó, tôi không chỉ tặng một mình anh. Có quyển trục bí cảnh thì nhanh chóng trở về quét phó bản rồi mang trang bị Tinh Thiên tới đây đổi."

Vân Nhàn nhàn nhã phân tích: "Anh nói liệu có đoàn đội nào lo phó bản sau chúng tôi xảy ra chuyện gì, một lần mua mấy thẻ miễn chiến để tích trữ không? Anh cần phải nhanh lên, cạnh tranh rất kịch liệt đấy."

Cựu Mộng trợn trắng mắt, lấy công phú sư tử ngoạm của hai người mà vẫn có người ngu ngốc mua mấy thẻ một lúc? Mơ đi!

Nhưng thế giới này rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra, Cựu Mộng không dám chắc người chơi còn tồn tại đến giờ phút này liệu trí thông minh có đột nhiên log out không. Nếu lỡ như thì sao?

Hơi do dự một lát, anh ta thở dài: "Giữ lại cho tôi một tấm thẻ, tôi đi tìm người quét phó bản ngay bây giờ."



Vân Nhàn cười nhạo: "Đùa gì vậy? Ai đến trước đưa ra giá hợp lý thì tôi bán cho người đó. Chờ anh biết đến bao giờ?"

Khẩu khí khiến Cựu Mộng hận đến ngứa răng.

Tô Thần gắp bánh bao nhỏ bỏ vào miệng, bộ dạng vô cùng thảnh thơi: "Tiện thể nhắc anh một câu, thẻ miễn chiến số lượng có hạn. Trước mỗi đợt phó bản chúng tôi cũng chỉ có thể có vài tấm thôi."

"Tổng cộng là bao nhiêu?" Cựu Mộng truy hỏi.

"Bốn tấm." Vân Nhàn trả lời. Có thể chế tạo năm tấm tất cả, một giữ lại cho mình, còn bốn tấm thừa ra bán hết.

"Được." Cựu Mộng nhanh chóng chạy đi, tận dụng thời gian quét phó bản.

Vân Nhàn vừa định thở một hơi, ai ngờ Cựu Mộng chân trước vừa đi, chân sau lại có người ngồi xuống, mở miệng ra là: "Nghe nói mấy người có thẻ miễn chiến?"

Vân Nhàn không còn gì để nói, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tô Thần: "Anh chỉ đưa thẻ cho một vài đoàn đội thôi? Chứ không phải lôi kéo tất cả người chơi còn lại trong thành Bạch Lạc tuyên truyền?"

Tô Thần cau mày, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt sắc bén: "Tôi không nhớ có từng gặp qua anh."

Người đó cười khẽ, nói: "Trước đây không quen, nhưng từ giờ trở đi có thể làm quen một chút mà."

Nghe thế Vân Nhàn hơi giật mình.

"Anh có tin từ chỗ nào?" Tô Thần luôn luôn cảnh giác cao độ.

"Chào hai người, tôi là Thất Nguyệt." Người nọ nhiệt tình tự giới thiệu: "Phó bản lân trước tôi gặp một đội sử dụng thẻ miễn chiến. Tôi nhìn mà ham nên mới mạo muội tới đây để mua."

Vân Nhàn tò mò: "Phó bản các anh có mấy người?"

"Sáu người." Thất Nguyệt trả lời trôi chảy: "Một đội bốn người cộng với hai người là tôi và bạn tôi."

Vân Nhàn lập tức truy vấn: "Vậy đội bốn người kia vì sao lại nói cho anh chuyện thẻ miễn chiến có được từ chỗ chúng tôi?"

Tươi cười trêи mặt Thất Nguyệt cứng lại.

"Lần trước lúc đưa thẻ tôi đã nói qua, thẻ số lượng hữu hạn, tới trước được trước." Tô Thần gằn giọng: "Dưới tình huống chiếm ưu thế về nhân số, vì sao bọn họ phải nói thật, tăng đối thủ cạnh tranh cho bản thân? Cho tôi một lời giải thích hợp lí."

Thất Nguyệt không tự chủ được cảm thấy kinh hoàng.

"Anh biết bọn tôi có thẻ miễn chiến, vậy có biết chuyện lần trước chúng tôi đánh chết một người chơi ngay trong thành Bạch Lạc?" Vân Nhàn cười như không cười, gằn từng chữ một: "Bởi vì tên đó quá đáng ghét."

Thất Nguyệt suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội không ngừng giải thích: "Hai vị lão đại, không phải chủ ý của tôi, tôi chỉ là chân chạy vặt thôi!!"

"Nói rõ mọi chuyện." Tô Thần lạnh lùng nói, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.

"Có người muốn mua thẻ miễn chiến nhưng nói là có hiềm khích với hai người, sợ hai người cố ý nâng giá hoặc không chịu bán nên muốn tôi ra mặt thay." Thất Nguyệt nói nhanh: "Bọn họ hứa với tôi sau khi xong việc sẽ đưa tôi một món trang bị không tồi. Tôi nghĩ đây không phải việc gì khó nên lập tức đáp ứng."

"Bọn họ rất yên tâm về anh đấy nhỉ." Tô Thần đánh giá Thất Nguyệt từ trêи xuống dưới.

Vẻ mặt Thất Nguyệt đau khổ: "Trước khi đi phải đến đấu trường kí hiệp ước, không thể quịt nợ."

"Ngốc, chỉ là một nhiệm vụ chạy vặt đơn giản thế này sao có thể có giá một món trang bị được?" Vân Nhàn lắc đầu, cảm thán trí thông minh của Thất Nguyệt thật là nhiệm màu.

Thất Nguyệt: "..."

Chế nhạo thì cứ chế nhạo đi, nếu đã nói rõ ràng rồi liệu có động thủ nữa hay không?

Tô Thần sờ sờ cằm, thật ra anh có một ý tưởng khác: "Cố ý tìm một người lạ tới đây, có lẽ là lo chúng ta tính phí cả thẻ miễn chiến tôi đưa lần trước."