“Xem chiêu!”

Diệp Lỗi hai tay thu lại thành quyền, lao nhanh về phía Giang Minh. Giang Minh vẫn giữ tư thế Thái Cực, hai tay lại tiếp tục xoay thành hình tròn thái cực.

Ngay khi tay Diệp Lỗi chạm vào hình tròn thái cực của Giang Minh, Diệp Lỗi cảm nhận thấy tay của mình mất hết lực đạo. Toàn thân hắn lúc này không tự chủ được liền ngả về phía trước.

Giang Minh lại hất tay một cái, Diệp Lỗi bay ngược về phía sau, lần này là gần năm thước.

“Được rồi, Giang Minh thắng!” Vũ Long vỗ tay rồi nói. Giang Minh đã nắm rõ quyền ý của Thái Cực Quyền, hiển nhiên Diệp Lỗi không phải là đối thủ, đấu thêm nữa cũng không có ý nghĩa.

Diệp Lỗi có chút không cam lòng, nhưng hắn vẫn đứng dậy tiến về phía Giang Minh. Đối diện với Giang Minh, Diệp Lỗi đưa tay ra nói:

“Ngươi rất mạnh, ta phục ngươi, lão đại.”

Giang Minh âm thầm gật đầu, người này tâm tính rất thành thục. Tuổi còn nhỏ mà đã có được tâm tính như vậy thật khó. Bỗng nhiên Giang Minh nảy sinh lòng yêu tài.

Ở trên con đường võ học, thiên phú và ngộ tính là quyết định, nhưng lại không phải là tất cả. Một tâm tính kiên định, chấp nhận thất bại và cố gắng vươn lên chính là điều rất cần thiết đối với một võ giả. Dĩ nhiên, những kẻ có thiên phú và ngộ tính yêu nghiệt biến thái loại trừ.

Bữa tiệc sau đó diễn ra rất vui vẻ, đến gần nửa đêm mới kết thúc. Trước khi về, Giang Minh có nói nhỏ với Vũ Băng:

“Lần sau ngươi đến gặp ta, mang theo Diệp Lỗi.”

Vũ Băng vốn cũng muốn Giang Minh dạy Diệp Lỗi võ công. Dù sao ở Long Hổ Môn, Diệp Lỗi đối với nàng tốt nhất, không khác gì thân muội muội của hắn. Vũ Băng cũng chân thành coi hắn là thân ca ca. Nghe Giang Minh nói như vậy, Vũ Băng vui mừng tóm tay Giang Minh nói:

“Minh, cám ơn ngươi…”

“Được rồi, ta đi về.” Giang Minh nhìn tiểu nha đầu, cười cười gật đầu, sau đó rời đi cùng Giang Hữu Ba.

……………….

Sáng hôm sau, vừa mới năm giờ sáng, Vũ Băng đã cùng Diệp Lỗi chạy sang gõ cửa phòng Giang Minh.

“Minh!”

“Lão đại!”

“Ta nói hôm nay ngươi dẫn Diệp Lỗi đến, cũng không cần phải sớm như vậy đi.” Giang Minh cười khổ mắng.

Vũ Băng le lưỡi tỏ ý xấu hổ. Giang Minh cũng không tiếp tục trách phạt nàng mà quay sang hỏi Diệp Lỗi:

“Ngươi có muốn trở nên mạnh hơn không?”

Diệp Lỗi hai mắt sáng lên, thẳng lưng nói:

“Ta muốn trở thành hùng mạnh, để có thể bảo vệ Long Hổ Môn.”

Giang Minh gật đầu, sau đó hỏi:

“Ngươi muốn học những gì?”

Diệp Lỗi gãi đầu nói:

“Ta muốn như Vũ Sơn sư huynh, học Thông Bội Quyền.”

“Thông Bội Quyền? Ý ngươi là cái này?”

Giang Minh cười nói, sau đó tiến tới một cây cột gỗ. Cây cột gỗ này là Giang Minh yêu cầu được làm để cho Vũ Băng luyện tập đấy. Gian tiểu viện của Giang Minh cũng khá kín đáo, không sợ người ngoài nhìn trộm. Mọi người ai cũng cho là Vũ Băng dạy võ cho Giang Minh, không ai dám nhìn trộm vì truyền thụ võ công luôn cần giữ bí mật. Điều này Huynh Đệ hội thành viên đều biết.

Giang Minh đưa tay lên thân cột gỗ, sau đó nhẹ nhàng phát kình. Dưới con mắt tròn của hai tiểu hài Vũ Băng cùng Diệp Lỗi, phía sau cột gỗ chợt phát ra tiếng kêu to, kèm theo đó là một lượng vụn gỗ bắn ra ngoài. Tuy nhiên phía tay của Giang Minh áp lên cột gỗ hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Đây là… Thông Bội Quyền ‘xuyên thấu’…?”

Giang Minh tay lại ấn nhẹ vào cột gỗ, toàn bộ phần trên cột gỗ biến thành mảnh vụn gỗ bắn ra.

“Thông Bội Quyền ‘phát kình’!” Diệp Lỗi cả kinh hô lên. Vũ Sơn cũng có thể phát kình như vậy, nhưng nhìn tuyệt không thoải mái như Giang Minh. Điều này nói rõ, Giang Minh đối với phát kình kỹ xảo hơn hẳn Vũ Sơn. Diệp Lỗi vẫn theo lục Đế luyện tập, hiển nhiên có được cái này nhãn lực.

“Có gì đặc sắc? Ta nói, đơn giản vậy Vũ Băng cũng có thể làm được.” Giang Minh cười cười nói.

“Cái gì?” Diệp Lỗi tròn mắt nhìn sang Vũ Băng. Vũ Băng cũng lẳng lặng gật đầu. Thân mang tuyệt học Minh Ngọc Thần Chưởng, kỹ xảo phát kình của Vũ Băng cũng không kém. Không dám nói như Giang Minh nhẹ nhàng như vậy, nhưng cũng có thể thi triển ra ‘xuyên thấu’ cùng ‘phát kình’.

Diệp Lỗi đứng sững mấy phút liền, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn Giang Minh nói:

“Lão đại, à không, sư phụ, ngươi nhất định phải dạy ta!”

“Dừng, gọi ta lão đại là được rồi. Dạy ngươi có thể, nhưng cần phải tuân thủ một số điều. Vũ Băng, ngươi nói cho hắn.”

“Ân.”

Vũ Băng gật đầu, sau đó bắt đầu giảng giải yêu cầu của Giang Minh.

Giang Minh còn bồi thêm:

“Nếu ngươi lén nói cho người khác biết, ta sẽ đích thân phế ngươi. Rõ chưa?”

Diệp Lỗi nghiêm túc gật đầu.

Giang Minh gật đầu nói:

“Tốt lắm, ta ở đây có một bộ công pháp thích hợp với thiên phú của ngươi, tên gọi Tiên Thiên Công. Ngươi trước tiên ghi nhớ cho kỹ, sau đó có gì khó hiểu liền hỏi ta hoặc Vũ Băng.”

Nói xong cũng trực tiếp trước mặt Vũ Băng truyền thụ cho Diệp Lỗi.

Diệp Lỗi trí nhớ so với Vũ Băng kém hơn rất nhiều. Tiên Thiên Công, Vũ Băng chỉ cần ba mươi phút liền nhớ kỹ. Diệp Lỗi lại cần cả sáng ngày hôm đó mới có thể thuộc nằm lòng. Tất nhiên, Giang Minh cũng chẳng trông cậy gì thiên phú của Diệp Lỗi.

Diệp Lỗi cùng Vũ Băng cứ như vậy mỗi ngày cùng với Giang Minh luyện tập. Được một tháng, Diệp Lỗi miễn cưỡng nhập môn Tiên Thiên Công. Giang Minh lúc này mới bắt đầu chế riêng cho hắn một bộ hộ uyển tăng sức nặng. Có điều Diệp Lỗi mang hộ uyển nặng hơn Vũ Băng nhiều lắm, tới năm mươi kg. Diệp Lỗi vui vẻ mang vào, hắn biết Vũ Băng cũng đeo hộ uyển tăng trọng, vì thế hắn cũng không muốn thua kém nàng. Đồng thời Diệp Lỗi cũng xin Giang Minh dạy cho mình một môn phòng thủ. Giang Minh suy nghĩ một chút liền dạy Diệp Lỗi môn Kim Chung Tráo. Dù sao Kim Chung Tráo trong Long Hổ Môn cũng có Vũ Sơn biết, không tính cái gì bí mật.

………………………..

Một tối, Giang Hữu Ba cùng thê tử gọi Giang Minh vào.

“Tiểu Minh, tuần sau ngươi bắt đầu nhập học rồi. Đi học nhớ kỹ không được bắt nạt bạn cùng lớp nghe chưa?” Giang Hữu Ba nghiêm mặt dặn dò con.

Giang Minh gật đầu nói:

“Ba ba, ngươi cứ an tâm.”

Giang Minh trong lòng cũng rất cao hứng. Dù sao khi một con người trưởng thành, quãng thời gian đi học là quãng thời gian đáng nhớ nhất. Giang Minh cũng không ngoại lệ, hắn luôn mong được trở lại thời ngày xưa đi học.

Trường học Giang Minh được phụ thân đưa đến là một ngôi trường tiểu học thuộc khu Đông Bắc tên gọi Thanh Đông tiểu học.