Kha Nỉ âm thầm đi theo ba đứa trẻ, nếu tìm được nhà bọn họ liền rất tốt. Việc xác định thực lực của đứa trẻ lớn nhất kia cũng không vội.

Giang Minh vẫn luôn để ý tới nữ nhân vẫn đi theo bọn hắn. Tu vi đạt tới tiên thiên cảnh tầng thứ bảy, cũng chính là luyện khí tầng bảy, Giang Minh thần thức cơ bản đã hình thành. Trong phạm vi tám km, chỉ cần Giang Minh nguyện ý, không một vật gì có thể tránh khỏi bị hắn theo dõi.

Giang Minh cũng không cảm nhận địch ý từ nữ nhân này, cho nên hắn cũng không ngăn cản nữ nhân kia theo dõi hắn. Mà Giang Minh cũng có cảm giác, nữ nhân không có theo dõi hắn mà lại theo dõi Diệp Lỗi, ắt hẳn là do vừa rồi Diệp Lỗi ra tay mà ra.

Trong lúc Giang Minh đang nghĩ xem có nên để cho nữ nhân theo dõi tiếp hay không, rất nhiều xe máy lại xuất hiện khi thần thức Giang Minh quét qua. Hắn khóe miệng nhấc lên một cái, sau đó nhẹ nhàng nói với Vũ Băng và Diệp Lỗi:

“Xem ra có phiền toái đến rồi.”

Vũ Băng và Diệp Lỗi mặt nghiêm túc lại, cả hai liền quay ra nhìn các phía. Chỉ chưa đầy một phút, từ một con đường, hơn năm chiếc xe máy phóng ra, tổng cộng mười người cầm gậy, vây quanh ba tiểu hài.

Một tên trông mặt mày dữ tợn, một chiếc sẹo kéo dài từ trán xuống tận cằm, bước xuống xe nhìn ba tiểu hài, sau đó nhìn sang một tên nhuộm vàng hoe hỏi:

“Có phải là ba đứa trẻ này?”

Tên nhuộm vàng hoe vội xum xoe gật đầu đáp:

“Đúng vậy. Vết sẹo ca, chính là ba đứa trẻ này.”

Vết sẹo ca nghe tin đàn em bị đánh, sau đó bị người tóm, liền không nghe kể đầu đuôi mà gọi mấy tên đàn em cùng tới. Đến tận nơi nhìn rõ đối phương chỉ là ba đứa trẻ nít, đứa lớn nhất cũng chưa đến mười tuổi, liền khí thế cũng chẳng dậy nổi, vội vung tay với bọn đàn em nói:

“Các ngươi tự xử lý, đừng ra tay quá nặng là được rồi.”

Đánh tiểu hài, Vết sẹo ca cũng chẳng muốn tự mình nhúng tay vào. Tuy nhiên vì đàn em bị bắt, hắn cần để các đàn em khác tin phục, tránh cho nhân tâm nguội lạnh.

Kha Nỉ nấp một bên suy tính xem mình có nên ra cứu ba đứa trẻ này hay không. Nàng nghĩ mãi mới quyết định đợi đến lúc đứa trẻ lớn nhất không chống lại được thì mới lao ra cứu.

Đứng giữa mười tên côn đồ, Giang Minh mỉm cười nói:

“Chín tên, mỗi người ba, thế nào?”

Vũ Băng lắc đầu nói:

“Minh, ngươi không được ra tay.”

Diệp Lỗi gật đầu nói:

“Phải đấy, bọn chúng để cho ta và Băng Nhi. Chúng ta chia, ta năm ngươi bốn thế nào?”

Vũ Băng bĩu môi nói:

“Ngươi đây là coi thường nữ nhi?”

Diệp Lỗi cười khổ, đang định đáp lại thì một tên côn đồ quát lên:

“Các ngươi ba cái tiểu thí hài, chết đến nơi rồi đùa giỡn được. Huynh đệ, lên!”

Nói xong chín tên côn đồ liền cầm gậy từ các hướng xông đến.

Nhìn thấy mấy tên côn đồ xông đến đánh cả hai tiểu hài nhỏ tuổi nhất, Kha Nỉ cuống lên, vội từ chỗ nấp chạy ra. Nhưng một sự kiện nàng không ngờ tới khiến nàng dừng bước, trợn tròn mắt nhìn.

Tiểu nữ hài tay dần dần biến trong suốt, quanh thân như xuất hiện một chiếc lồng vô hình, từng cái gậy đập vào lồng vô hình, lập tức từ lồng vô hình hiện ra một hình ảnh chiếc gậy vụt lại tới chủ nhân của chúng. Lập tức bốn tên côn đồ trúng chiêu bay ra ngoài, máu chảy đầy trên mặt, đoán chừng không thể tiếp tục chiến đấu.

Năm tên côn đồ vụt gậy tới Diệp Lỗi. Diệp Lỗi cái gì cũng không động, toàn thân hắn toát ra một thứ ánh sáng màu vàng. Diệp Lỗi hô to:

“Kim Chung Tráo đệ nhất tầng!”

Năm cây gậy đập vào Diệp Lỗi liền lập tức gẫy đôi, bàn tay Năm tên côn đồ đều tê dại.

“Võ giả!”

Vết sẹo ca run run nói. Hắn lăn lộn giang hồ cũng đã lâu, đối với võ lâm cao thủ cũng có chút hiểu biết. Hắn biết mình lần này động phải thiết bản rồi.

Năm tên kia liền bị Diệp Lỗi cho mỗi tên một quyền gục xuống. Lúc này hiện trường chỉ còn ba tiểu hài, Vết sẹo ca cùng Kha Nỉ.

Kha Nỉ ánh mắt nóng rực, không nghĩ hôm nay mình lại tìm thấy những hai tên thiên tài. Hơn nữa võ công của tiểu nữ hài kia còn đặc biệt đẹp mắt, khí thế dao động rõ ràng hơn hẳn nam hài lớn tuổi nhất. Về phần tiểu hài bé tuổi nhất không ra tay, Kha Nỉ cũng không có chú ý tới.

Ba tiểu hài ánh mắt quét qua Kha Nỉ cùng Vết sẹo ca một cái. Vũ Băng hỏi Vết sẹo ca:

“Các ngươi còn muốn đánh nữa sao?”

Vết sẹo ca sợ hết hồn, vội nói:

“Không, không, tất cả đây là hiểu lầm… chỉ là hiểu lầm…”

“Nha!” Nói xong quay lại nói với Giang Minh và Diệp Lỗi:

“Chúng ta đi về thôi, cũng muộn rồi.”

Giang Minh cùng Diệp Lỗi gật đầu. Bây giờ cũng đã sáu giờ chiều, đi thêm nữa e rằng không về kịp giờ ăn cơm.

“Đợi đã…”

Kha Nỉ lúc này vội chạy tới.

“Hai vị tiểu muội muội, tiểu đệ đệ này, các ngươi tên gì nha?” Kha Nỉ cố gắng nở nụ cười thân thiện hỏi.

Vũ Băng và Diệp Lỗi quay sang hỏi Giang Minh một cái. Các nàng cũng không biết trường hợp này nên xử lý thế nào. Dù sao bọn hắn kinh nghiệm giao tiếp xã hội còn rất thiếu sót.

Giang Minh cười khổ, cũng không hi vọng gì hai cái tiểu hài này, bèn đứng ra hỏi:

“Tỷ tỷ, ngươi là ai nha? Gia trưởng chúng ta không cho phép chúng ta nói chuyện với người lạ.”

“A, tỷ tỷ không phải người xấu. Tỷ tỷ tên là Kha Nỉ. Đệ đệ, các ngươi từ nơi nào tới? Có thể giới thiệu cho tỷ tỷ gia trưởng của các ngươi sao?” Kha Nỉ rõ ràng nhận ra hai đứa trẻ võ công cao kia lại nhận đứa trẻ bé nhất này là đứng đầu, nàng cũng khách khí giới thiệu.

“Cái này, tỷ tỷ có chuyện gì có thể nói trực tiếp với chúng ta sao?”

Nhưng Giang Minh vừa nói xong, một tiếng âm thanh trong trẻo từ xa vang lên:

“Tiểu Minh, Băng Băng, tiểu Lỗi, các ngươi sao lại ở đây?”

Mọi người nhìn sang phía tiếng người vang lên, một nam một nữ đang chạy tới. Giang Minh cười khổ, không ngờ Vũ Nguyệt cùng Vũ Sơn lại tới nơi này.

“Nguyệt tỷ, Vũ Sơn ca!” Vũ Băng cùng Diệp Lỗi đều cất tiếng gọi hai người.

Kha Nỉ ngạc nhiên nhìn hai người chạy tới. Hai người này nàng đều biết, Vũ Nguyệt và Vũ Sơn của Long Hổ Môn võ quán. Vốn nàng định tuần sau đi sang Đông Bắc khu để thăm võ quán này. Chẳng lẽ bọn trẻ này đều thuộc Long Hổ Môn võ quán?

“Hai vị này là…” Vũ Nguyệt nghi hoặc nhìn chiến trường, sau đó nhìn sang Vết sẹo ca vẫn run rẩy đứng đó cùng với Kha Nỉ.