Cầm trên tay viên hạ phẩm linh thạch, Giang Minh cảm nhận linh khí trong đó hết sức tinh thiết. Hắn liền thử nghiệm cầm linh thạch tu luyện. Nhưng rất nhanh Giang Minh thất vọng rồi. Hắn tốc độ tu luyện đối với trong tu chân giới đã là rất nhanh rồi. Hiện tại có linh thạch cũng không có nhanh hơn chút nào, bởi vì linh khí ở khu vực này cũng đáp ứng được tốc độ hấp thu linh khí của hắn. Bất quá Giang Minh đã phát hiện, hắn chỉ cần mang theo linh thạch liền coi như ngồi tại khu vực tụ linh trận tu luyện, hoàn toàn không phải vào Động Tiên tu luyện nữa.

Giang Minh liền lập tức chế tạo ra một trăm viên hạ phẩm linh thạch làm dự trữ, sau đó liền rời Động Tiên.

Lúc này trời đã bắt đầu tối rồi, Giang Minh quyết định quay trở về.

……

Một tháng liền rất nhanh quá.

Tại căn phòng cao nhất ở một khu giải trí Casino nằm ở H quốc.

Trong phòng lúc này có bốn người chia làm hai phe. Một phe là Vân Chiến Cuồng cùng hắn con trai Vân Lạc Thiên. Phe còn lại chính là giáo chủ Thông Thiên giáo Tề Thông Thiên, người đứng sau hắn chính là hắn con trai độc nhất Tề Chấn Lôi.

“Vân Chiến Cuồng, các ngươi đừng có quá đáng.”

Tề Thông Thiên mặt tức giận quát lớn.

“Quá đáng? Các ngươi muốn thì đánh tiếp một trận!”

Vân Chiến Cuồng cười khẩy đáp.

Vốn Thông Thiên giáo cùng Liệt Hỏa giáo đang ngang sức ngang tài, Thông Thiên giáo có phần trội hơn do có một tông sư cảnh sơ kỳ cùng một tông sư cảnh trung kỳ đỉnh phong, còn Vân Lạc Thiên mới chỉ là tông sư cảnh trung kỳ mà thôi. Thế nhưng mà Vân Chiến Cuồng đột phá tông sư cảnh hậu kỳ khiến cho cán cân không còn ở bên Thông Thiên giáo nữa.

Sau một hồi đại chiến, hai bên đều có thiệt hại, mà thiệt hại nhiều hơn lại chính là Thông Thiên giáo.

Tề Thông Thiên trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức. Rõ ràng là sắp sửa thắng, ai dè Vân Chiến Cuồng lại đột phá thành công.

Đúng lúc Tề Thông Thiên đang định khuất phục thì một tiếng âm trầm vang lên:

“Đánh thì đánh, chúng ta Thông Thiên giáo khi nào sợ Liệt Hỏa giáo?”

“Ai?”

Vân Chiến Cuồng quát lớn hỏi.

Một luồng áp lực từ bên ngoài cửa tỏa ra, sau đó cửa mở, một vị lão giả tiến vào.

“Thúc (Phong gia gia)! Ngươi xuất quan!”

Tề Thông Thiên cùng Tề Chấn Lôi vô cùng vui mừng kêu lên.

Vân Chiến Cuồng mặt nghiêm túc nhìn lão giả bước vào, trong lòng cũng không khỏi cười khổ. Không ngờ lão già Tề Phong này lại đột phá đến tông sư cảnh hậu kỳ. Điều này có nghĩa là hắn Liệt Hỏa giáo lại một lần nữa dưới cơ.

“Ngươi muốn chiến thế nào?” Tề Phong lạnh lùng nói.

Vân Chiến Cuồng thở dài một hơi. Hắn biết Liệt Hỏa giáo chuyến này đi vô ích rồi. Cuối cùng hai bên thống nhất với nhau, Liệt Hỏa giáo cùng Thông Thiên giáo phạm vi như cũ chia ra. Nhưng mà phạm vi phát triển tiếp theo, Thông Thiên giáo sẽ chiếm nhiều hơn ba cái thành phố phạm vi, một trong số đó là G thành.



Ngồi trên xe rời đi, Vân Chiến Cuồng mặt mày âm trầm. Vân Lạc Thiên lúc này lại lên tiếng:

“Cha, mất G thành chưa chắc đã là tổn thất của chúng ta. Ta cảm thấy tên thần bí cao thủ ở G thành kia thật sự không dễ chơi. Ít nhất ta nghĩ ta không thể giết người lưu loát như hắn được.”

Vân Chiến Cuồng nghe tới đây mặt cũng hòa hoãn ra một chút. Sau đó nói:

“Bây giờ chiến sự tạm ổn định. Chúng ta lúc này lên làm là toàn lực bồi dưỡng Thiến nhi để tham gia giải vô địch thiếu niên đi.”

“Vâng.”



“Ha ha, nhìn mặt của lão già Vân Chiến Cuồng thật là sảng khoái.”

Trong phòng, Tề Thông Thiên cười ha hả. Hắn vốn tưởng lần này sẽ chịu thiệt thòi.

“May nhờ có thúc thúc xuất quan.”

Tề Phong lặng yên một lúc rồi mở miệng:

“Ta coi trọng giải vô địch thiếu niên thế giới sắp tới. Các ngươi toàn lực bồi dưỡng Chấn Long đi. Hai mươi mốt tháng nữa ta sẽ mang hắn đi tham dự.”

“Vâng.”



“Báo cáo, có tin tức mới nhất, Tiểu Ma Nữ Vân Thiến Thiến cùng Thông Thiên tiểu thiên tài Tề Chấn Long cũng sẽ tham dự.”

“Báo cáo, Thái quốc thiên tài Muay Thái SonWak sẽ tham dự.”



Các thế lực rất nhanh nhận được khắp nơi tình báo. Thế giới võ thuật liên tục sôi nổi.



Một tháng lại quá khứ, bây giờ đã tháng mười hai rồi.

“Giang Minh, ngươi đã chuẩn bị gì chưa?”

Trong lớp, một tên tiểu nam hài ngồi gần đó cất tiếng hỏi.

Giang Minh cũng ngẩn người một chút. Hai tháng vừa qua hắn cũng không có ngồi chơi mà miệt mài luyện tập luyện khí luyện đan cùng với tu luyện. Khoảng cách luyện khí kỳ tầng chín đã sắp đến gần, Giang Minh vì vậy mà quên mất rằng hắn đang đi học, sắp phải thi cuối kỳ. Dĩ nhiên nếu hắn nhớ thì hắn cũng không để trong lòng. Lớp một thi cuối kỳ có cái gì cần để ý?

“Thi cuối kỳ a, ngươi không lo lắng gì sao?”

“Nga, có chút lo lắng.” Giang Minh cười cười đáp lại, khuôn mặt hắn rõ ràng cho thấy chả có gì cần lo cả.

“Ta thấy gần đây ngươi và Mộc Nhã hay đi về chung với nhau. Quan hệ của hai người thế nào?”

Giang Minh chợt hiểu, thì ra đây mới là mục đích chính của tiểu nam hài này đi. Bất quá hắn cũng ngạc nhiên, tầm tuổi này mà đã để ý đến khác giới rồi sao?

Giang Minh cũng là quá đần. Tầm này tuổi cô bé cậu bé thích nhau là chuyện rất bình thường. Thích chứ không phải là yêu, cậu bé thường thích chơi với cô bé xinh xắn mà thôi. Các cô bé cũng rất thích chơi với những cậu bé dễ thương hay nhiệt tình, Giang Minh lại không thuộc đối tượng này, hắn trong lớp khá yên tĩnh nên ngoài Vũ Băng cùng Mộc Nhã ra, rất ít cô bé lại gần hắn.

Giang Minh cũng không biết nói thế nào, chả lẽ nói Mộc Nhã sang nhà hắn tập võ công?

Rất nhanh suy nghĩ ra một lý do, Giang Minh đáp:

“Chúng ta chỉ là cùng bàn quan hệ. Mộc Nhã chơi thân với Vũ Băng lớp bốn, mà ta thì là Vũ Băng hàng xóm, ngươi hiểu?”

“Ra vậy.” Tiểu hài vui mừng gật đầu, không cần hoài nghi Giang Minh nói có thật hay không liền đứng dậy chạy về chỗ.

Một lát sau Mộc Nhã trở về chỗ ngồi, tò mò hỏi:

“Nhất Vĩ hỏi ngươi cái gì vậy?”

Hóa ra tiểu tử kia tên Nhất Vĩ, không hiểu cha mẹ hắn nghĩ gì mà đặt tên con mình là một đuôi?

Giang Minh có chút buồn cười nói:

“Hắn hỏi tại sao ta và ngươi mỗi ngày đều ra về chung với nhau.”

Mộc Nhã gật đầu một cái, cũng không để trong lòng.

Ba tháng gần đây nàng tiến bộ rất nhanh chóng, hiện tại đã là đại sư cảnh một trăm mười lăm năm công lực. Tuy còn thua Vũ Băng đạt tới một trăm hai mươi lăm năm công lực, nhưng cũng không có xa nữa. Điều này cũng cho thấy độ chăm chỉ của Mộc Nhã. Vũ Băng tuy cũng chăm chỉ luyện tập nhưng chiêu thức cùng thân pháp cần phải tốn thêm thời gian tu luyện, dĩ nhiên lại để Mộc Nhã gần đuổi kịp tu vi.

Tuy vậy hai tiểu nha đầu bây giờ là một đôi khuê mật, cũng không có tị nạnh nhau ai mạnh hơn ai. Cả hai đều hết sức cố gắng, khiến Giang Minh nhìn hai tiểu nha đầu luyện tập mà trong lòng thì gật đầu vừa ý.

Sáng hôm sau.

Hai tiểu nha đầu lại tỉ thí võ nghệ. Lần này Mộc Nhã thua một thức vì Vũ Băng thi triển Di Hoa Tiếp Ngọc.

“Băng Băng ăn gian, đã nói không chơi Di Hoa Tiếp Ngọc rồi cuối cùng vẫn sử dụng.”

Mộc Nhã phủi quần tức giận nói.

Giang Minh buồn cười nhìn Mộc Nhã, cất tiếng hỏi:

“Mộc Nhã, ngươi ra ngoài so tài cũng cấm người khác sử dụng chiêu thức nào sao?”

Mộc Nhã xấu hổ ủy khuất đáp:

“Nhưng mà ta thật không có cách nào hóa giải Di Hoa Tiếp Ngọc…”

“Thật ra Di Hoa Tiếp Ngọc cũng rất dễ phá.” Giang Minh cười cười nói.

“Thật sao?” Vũ Băng cùng Mộc Nhã đồng thanh hỏi.

Giang Minh gật đầu nói:

“Vũ Băng, ngươi dùng Di Hoa Tiếp Ngọc, ta tới công.”

Vũ Băng gật đầu, sau đó lập tức thi triển Di Hoa Tiếp Ngọc hình thành một vòng tròn vô hình quanh người.

“Nhìn, chiêu này gọi là Ám Nguyệt!”

Giang Minh áp sát Vũ Băng, tay từ từ chậm rãi hình thành chưởng tấn công vào vòng tròn vô hình. Tốc độ tấn công phải nói là vô cùng chậm, tựa như rùa bò một dạng.

Vũ Băng đang khó hiểu, chợt nàng biến sắc, chưởng của Giang Minh đã đột phá vòng tròn vô hình của Di Hoa Tiếp Ngọc. Bàn tay đến trước mặt Vũ Băng thì ngừng.

“Nhìn rõ?”

Giang Minh cười cười hỏi hai nha đầu.