Lúc này Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên đã đi theo Đoàn Chính Thuần, Mộc Uyển Thanh, A Châu và A Tử cũng không muốn đuổi theo, mọi người trở về quán trọ.

Ở quán trọ. Mọi người tập trung lại một chỗ, tất cả đều nhìn Giang Minh. Giang Minh mỉm cười nói:

“Hiện tại ta đã hiểu được âm mưu trong này, tuy nhiên còn một số điều chưa thật sự rõ ràng lắm.”

Kiều Phong nghiêm túc nghe, gật đầu:

“Hiền đệ, mời nói.”

“Đầu tiên là âm mưu gần ba mươi năm trước, Huyền Từ phương trượng dẫn anh hùng hào kiệt Trung Nguyên chặn đường cha mẹ đại ca, điều này không phải nghi ngờ.”

Kiều Phong tiếp tục gật đầu. Giang Minh nói tiếp:

“Thế nhưng, trong câu chuyện, có một kẻ mật báo, kẻ này là ai?”

Mọi người nghe xong trầm mặc. Chung Linh chợt nói:

“Kẻ này phải có nhất định danh vọng trong võ lâm. Thậm chí danh vọng phải rất cao.”

Mọi người gật đầu, kế tiếp Mộc Uyển Thanh nói:

“Kẻ này phải có nhất định lợi ích khi gây ra chuyện này. Ta không tin là không có lợi ích, lại bày đặt thị phi chỉ để mua vui.”

Mọi người tiếp tục gật đầu. Nhưng lợi ích gì lớn đến mức phải lập âm mưu cho nhân sĩ Trung Nguyên tiêu diệt nhóm người Khiết Đan?

A Châu chợt hỏi:

“Không phải để võ lâm nhân sĩ trung nguyên thù hằn người Khiết Đan?”

Kiều Phong trả lời:

“Vốn đã thù hằn nhau, chỉ là chưa đến mức tụ tập lao vào chém giết mà thôi.”

Giang Minh mỉm cười nói:

“Nếu mà đặt vào mục đích cao hơn, không chỉ là nhân sĩ võ lâm mà là hai nước thì sao?”

Mọi người trong đầu tự nhiên một mảnh hiểu ra. Kiều Phong híp mắt hỏi:

“Ý hiền đệ là có người muốn hai nước giao tranh?”

Giang Minh gật đầu. Mộc Uyển Thanh nói:

“Nếu mà như vậy, thì lợi ích lớn nhất thuộc về các nước khác. Có thể là Tây Hạ, hoặc là Đại Lý.”

Giang Minh lắc đầu nhàn nhạt nói:

“Còn có một.”

Kiều Phong cau mày hỏi:

“Là nước nào?”

Giang Minh mỉm cười đáp:

“Đại Yên!”

Mọi người đồng thanh:

“Đại Yên?”

Kiều Phong hai mắt toát ra hàn mang:

“Mộ Dung?”

Giang Minh gật đầu nói:

“Chính là Mộ Dung gia!”

Chung Linh gật đầu lên tiếng:

“Danh vọng cao, lợi ích đạt được rất lớn.”

Mọi người đều gật đầu. Kiều Phong lại nói:

“Vậy ba mươi năm trước…”

Giang Minh gật đầu hoàn thành:

“Mộ Dung Bác!”

Đến đây mọi người chợt cảm thấy trong đầu có tia hiểu ra. A Châu nghe xong chợt nói:

“Có khi nào mọi người nghĩ nhầm không?”

Giang Minh lắc đầu:

“Ta biết đại tẩu là Mộ Dung gia người, nhưng chuyện này ngoài Mộ Dung gia ra, không thể nghi ngờ được bất cứ kẻ nào.”

A Châu cúi đầu trầm mặc.

Giang Minh tiếp tục:

“Hơn nữa, việc Đàm Công, Đàm Bà đám người bị giết trước khi đại ca đến để đổ tội cho đại ca, ta nghĩ việc này có thể do một trong hai người gây ra!”

Kiều Phong cau mày:

“Hai người?”

Giang Minh gật đầu, nói tiếp:

“Thứ nhất, không thể là Huyền Từ giệt khẩu, nếu đã muốn giệt khẩu, bao năm qua chỉ cần nói một tiếng, đại ca sớm đã bị giết!”

Mọi người gật đầu.

“Thứ nhì, còn một số chuyện chúng ta không rõ ràng.”

Kiều Phong hỏi:

“Chuyện gì?”

Giang Minh không trả lời, quay sang hỏi A Châu:

“Ta nghe nói Mộ Dung Bác đã chết? A Châu đại tẩu có nhìn thấy thi thể?”

A Châu lắc đầu đáp:

“Mọi sự đều do thiếu gia tự tay thực hiện, gia nô không ai thấy được thi thể.”

Giang Minh gật đầu, tiếp theo quay sang hỏi Kiều Phong:

“Đại ca xuống dưới vực có thấy thi thể phụ mẫu ôm nhau?”

Kiều Phong lắc đầu.

“Vậy có thấy một ngôi mộ?”

Giang Minh tiếp tục hỏi. Kiều Phong gật đầu, hắn quả thực có thấy một ngôi mộ.

“Vậy là đúng rồi.”

Mọi người chăm chú nhìn Giang Minh. Giang Minh mỉm cười nói:

“Là do Mộ Dung Bác hoặc phụ thân của đại ca gây ra!”

Lời này như tiếng sét vang lên trong đầu Kiều Phong. Kiều Phong lắp bắp:

“Cha … cha ta?”

Giang Minh gật đầu đáp:

“Đúng vậy, cha của đại ca, Tiêu Viễn Sơn.”

Mộc Uyển Thanh chợt nói:

“Nếu đúng là Tiêu Viễn Sơn, thì mục đích giết Đàm Ông, Đàm Bà, sư phụ của Kiều đại ca… đã rất rõ ràng.”

Giang Minh gật đầu đáp:

“Ta cũng nghĩ vậy, Mộ Dung Bác hiện tại không có lợi ích gì khi giết đám người Đàm Ông, Đàm Bà. Việc này rất có khả năng là đại ca phụ thân gây ra.”

Kiều Phong trầm giọng nói:

“Hiền đệ, chúng ta cần đi xem xét lại hai chỗ, một là ngôi mộ ở dưới vực, thứ hai là quan tài của Mộ Dung Bác.”

Giang Minh gật đầu, sau đó nói:

“Tiểu đệ nghĩ, chúng ta nên chia làm hai đường, sau đó họp lại tại dưới chân núi Thiếu Lâm.”

Kiều Phong gật đầu:

“Ta sẽ đi Nhạn Môn Quan. Hiền đệ, phiền ngươi đi kiểm tra quan tài của Mộ Dung Bác!”

Giang Minh mỉm cười:

“Đại ca, giữa chúng ta còn nói gì phiền hà.”

Kiều Phong cười ha hả, sau đó cùng Giang Minh hai người kéo xuống uống rượu. Tứ nữ thì tự biết về phòng của mình nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Giang Minh và Kiều Phong chia làm hai đường. Kiều Phong cùng A Châu đi Nhạn Môn Quan, còn Giang Minh và Chung Mộc hai nữ đi Yến Tử Ổ. Ngạc nhiên là A Tử không đòi theo Kiều Phong và A Châu đi Nhạn Môn Quan mà lại đòi đi theo Giang Minh đi Yến Tử Ổ. Đối với vị A Tử cô nương này, Giang Minh cảm thấy không giống như trong tiểu thuyết, lúc đầu gặp cũng tính là hung ác, nhưng sau đó cũng không tệ, hiện tại càng giống như mèo con. Lúc mọi người chia tay, A Tử nắm lấy áo Giang Minh nhỏ nhẹ nói:

“Giang đại ca, ta có thể theo ngươi được không?”

Giang Minh thấy A Tử nói vậy sửng sốt. Này tiểu cô nương, ngươi nói vậy làm mọi người hiểu nhầm đấy. Nhìn sang Kiều Phong cười mà không phải cười, Giang Minh cười khổ hỏi A Tử:

“A Tử cô nương, ngươi không muốn cùng ngươi tỷ tỷ và tỷ phu đi sao?”

A Tử lắc lắc đầu, vẫn nắm áo Giang Minh cúi đầu không nói.

Hết cách, Giang Minh đành phải gật đầu. Kiều Phong cười ha ha, A Tử cúi đầu càng tợn. Hai nữ Chung Mộc cũng không nói gì, nhưng Giang Minh có thể cảm giác đến sau lưng lành lạnh. Hắn cũng chỉ biết cười khổ trong lòng, đồng thời im lặng cao hứng gào thét: ca quá suất cũng là cái tội a!

Tiểu Linh âm thanh khúc khích vang lên:

“Chủ nhân, ngươi cũng đừng có tự hào. Ta nghĩ hôm nay hai vị chủ mẫu sẽ có lễ vật tiễn ngươi đấy!”

Giang Minh nghe xong, cao hứng phía trước mất tiêu, nghĩ không biết chút nữa giải thích cho hai nữ như thế nào.

Nhìn ánh mắt ra lửa của Chung Mộc hai nữ, Giang Minh cười khổ: ta cái gì cũng không có làm a!