Hoàng Dược Sư ánh mắt nhìn bóng Phùng Ngọc Yến không rời. Hoàng Dung vội nhắc cha:

“Cha, biểu tỷ đã đi rồi.”

Hoàng Dược Sư thở dài một hơi, sau đó quay người đi tới bàn uống trà.

Hoàng Dung hai mắt híp lại cười nói nhỏ:

“Cha, ngươi thấy biểu tỷ thế nào?”

Hoàng Dược Sư trợn mắt nhìn Hoàng Dung, có chút không biết nói gì với cô gái nhỏ này.

Hoàng Dung như không để ý nói:

“Cha, ngươi nếu thích thì phải nắm chặt, cơ hội chỉ có một lần…”

Hoàng Dược Sư lắc lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Chợt nhớ ra một điều, Hoàng Dược Sư hỏi:

“Dung nhi, cái kia Cửu Dương Chân Kinh và Càn Khôn Đại Na Di là chuyện gì xảy ra?”

Hoàng Dung liền kể cho Hoàng Dược Sư về sự tình ở Triệu vương phủ. Hoàng Dược Sư nghe xong cau mày không nói gì. Hoàng Dung có kết luận:

“Biểu tỷ thật sự rất thần bí…”

Hoàng Dược Sư trong đầu lại nhớ tới bóng dáng Phùng Hành…

….

Rời đi Thái Hồ, Phùng Tiếu Tiếu hỏi:

“Sư phụ, Trình Y Y kia thật sự lợi hại?”

Phùng Ngọc Yến tính tính một chút rồi nói:

“Trăm chiêu, Trình Y Y kia có thể so ngang tay với Vô Song. Quá trăm chiêu, Vô Song sẽ chiếm tiên cơ. Ngàn chiêu, Trình Y Y tất bại.”

“Oa, Vô Song đại ca thật lợi hại.”

Vô Song đắc ý nói:

“Còn phải nói, nhìn xem ta là ai.”

“Ngươi chẳng phải là đệ tử của sư phụ sao? Mà sao ngươi không gọi sư phụ là sư phụ?”

Vô Song lắc đầu nói:

“Ngọc Yến tỷ với ta chính là thanh mai trúc mã.”

“Thật sự? Vậy chẳng phải hai người sau này…”

Phùng Ngọc Yến nghe đến đây liền gõ đầu Phùng Tiếu Tiếu một cái.

“Sư phụ, sao ngươi gõ ta?”

Phùng Tiếu Tiếu ôm đầu kêu to. Vô Song cười ha hả nói:

“Ngươi nói năng linh tinh vậy ăn đòn là đúng rồi.”

Phùng Tiếu Tiếu bĩu môi nói:

“Chẳng lẽ ngươi muốn sư phụ đi lấy người khác?”

Phùng Ngọc Yến trán nổi hắc tuyến nói:

“Dừng, không thì hôm nay cả hai đều nhịn bữa tối.”

“Đừng, sư phụ đừng như vậy, ta sai rồi không được sao?”

Vô Song che miệng lại cười. Ba người tiếp tục cưỡi ngựa đi. Trời lúc này đã tối, ba người đến Kim Đàn, tìm được một khách điếm nghỉ chân lại.

Phùng Ngọc Yến lần này đi cũng không mang mạng che mặt nữa. Thành thử đi trên đường cũng khiến cho nhiều người chú ý, nhưng không kẻ nào dám tiến tới gây sự.

Khách điếm bên trong, Phùng Ngọc Yến cùng Phùng Tiếu Tiếu ở một phòng, Vô Song ở một phòng. Phùng Tiếu Tiếu rất ưa thích ôm Phùng Ngọc Yến ngủ, mà Phùng Ngọc Yến cũng không phản đối, nàng trước đó cũng không có huynh muội gì, thành ra rất cưng chiều Phùng Tiếu Tiếu.

Sáng sớm hôm sau, Phùng Ngọc Yến chợt cảm thấy có mấy tên Cái Bang cưỡi ngựa chạy về phía rừng rậm. Chợt nhớ tới có thể gặp Âu Dương Khắc, tiện tay xử lý chuyện Trình Y Y, Phùng Ngọc Yến liền gọi Vô Song, sau đó ba người lén theo sau mấy người Cái Bang.

Một tên Cái Bang vừa đi vừa nói:

“Ta đã hỏi rõ phòng của Trình đại tiểu thư, là trong hoa viên phía sau cửa hiệu Đồng Nhân đường.”

Một người khác già nua hơn đáp:

“Được rồi, đêm nay chúng ta hành sự.”

Phùng Tiếu Tiếu nội công dù thấp, nhưng cũng miễn cưỡng nghe lọt tai hai người kia nói, trong lòng háo hức, nói nhỏ:

“Sư phụ, mấy tên này định đi cướp sắc?”

Phùng Ngọc Yến nghe xong ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi từ đâu nghe nói tới cướp sắc?”

Phùng Tiếu Tiếu nhe răng cười đáp:

“Cái này ta nghe mấy lão gia kể truyện trong tửu lâu nói đấy.”

Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:

“Cái này ta cũng không biết, chi bằng chú ý theo sau bọn họ đi. Có chuyện gì chúng ta ra tay cứu người là được.”

Phùng Tiếu Tiếu vuốt cằm, trông như cụ non nói:

“Không biết hai người ăn mày này có phải là thủ hạ của Thất Công không?”

“Chúng ta cứ đi theo không phải biết rồi?”

“Đi!”

Theo dõi nửa ngày, cuối cùng thấy Lê Sinh đám người cùng Trình đại tiểu thư bàn bạc một hồi. Lê Sinh cái bang giả làm Trình đại tiểu thư, chui vào trong chăn. Còn Trình đại tiểu thư thì trốn mất.

“Cái chăn kia vậy là bỏ. Người kia trên người toàn ghẻ…”

Phùng Tiếu Tiếu tặc lưỡi tiếc cho cái chăn. Vô Song liền trêu ghẹo:

“Cách đây một tháng, ngươi cũng có khác gì đâu?”

Phùng Tiếu Tiếu đỏ mặt vội nói:

“Ta lúc đó đã tẩy rửa rồi đấy thôi.”

Qua khoảng một canh, nghe đám tuần canh trước cửa hiệu cốc cốc cốc cốc keng keng keng báo hiệu qua canh ba, kế đó chát một tiếng, một hòn đá ném vào trong hoa viên. Qua một lúc, bên ngoài có tám người vọt qua tường nhảy vào, lên thẳng trên lầu, đánh hỏa tập lên, bước tới trước giường tiểu thư, kế lại thổi tắt hỏa tập.

“Nha, là đám nữ đệ tử của Âu Dương Khắc.”

Vô Song vừa trông thấy liền nhận ra.

Bốn người bước tới trước giường, vén màn ra, lấy chăn chụp lên người Lê Sinh bó chặt, hai người khác lấy ra một cái bao vải lớn, cho Lê Sinh vào thắt chặt miệng lại. Đám thiếu nữ này chụp chăn lên đầu, mở bao trói người vô cùng thành thục, chắc trước nay đã làm quen tay, trong màn đêm tối om mà chớp mắt đã làm xong, không một tiếng động. Bốn thiếu nữ mỗi người cầm một góc bao nhấc lên nhảy xuống lầu.

Đám người Cái Bang liền đuổi theo. Phùng Ngọc Yến ba người liền theo sát phía sau. Vô Song bĩu môi nói:

“Không hiểu cái thằng Âu Dương Khắc này có gì tốt mà nữ nhân của hắn sẵn sàng đi bắt nữ nhân khác về cho hắn hưởng lạc.”

Phùng Ngọc Yến đối với Âu Dương Khắc thằng này cũng không hiểu biết nhiều lắm, chỉ là ấn tượng đối với hắn vô cùng kém, liền lắc đầu tỏ ý không rõ.

Vô Song cười hắc hắc nói:

“Hay ta giúp hắn đủ điều kiện tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đi. Ngọc Yến tỷ, ngươi có Quỳ Hoa Bảo Điển công pháp không?”

Phùng Ngọc Yến cũng không nhịn được cười nói:

“Có sẵn đây. Nhưng ngươi có sợ hắn luyện thành liền yêu thượng ngươi?”

Vô Song chợt rùng mình nói:

“Vậy ko cho hắn luyện.”

Phùng Tiếu Tiếu vẫn bám sau lưng Vô Song bất mãn hỏi:

“Sư phụ, hai ngươi đang nói cái gì ta nghe không hiểu.”

Vô Song nạt:

“Đại nhân nói chuyện, tiểu thí hài chen vào làm gì?”

Phùng Tiếu Tiếu bĩu môi nói:

“Ta cũng đã bảy tuổi nha.”

Vô Song cười ha hả nói:

“Đợi ngươi mười lăm tuổi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Phùng Tiếu Tiếu ngó sang Phùng Ngọc Yến, thấy Phùng Ngọc Yến chỉ mỉm cười, liền biết mình có hỏi cũng vô dụng, phồng má giận dỗi không nói câu nào.

Lúc này tám thiếu nữ đưa cái bao vào trong một gian nhà lớn, đám ăn mày chia ra bốn phía vây quanh ngôi nhà.