*ĐOÀNG* *CẠCH*

tiếng hút nổ vang trong đêm khiến mọi người đều giật mình.

” CẠCH”

một tiếng khô khốc , cây súng trên tay Kỷ Liên rơi xuống.

Máu ở bàn tay cô không ngừng chạy ra đầm đìa.

Cô ôm lấy bàn tay đầm máu nhăn mặt đau đớn , nhưng cũng vô cùng tức giận quát lớn!

- Kẻ nào to gan muốn chết.

Khi ta nhìn một lượt chỉ thấy bọn ho đang đứng yên tại chỗ run rẩy trong sợ hãi.

Mặt ai cũng tái mét khi nghe thấy tiếng súng và kết thúc ở bàn tay cô.

Phòng phong nhìn thấy vết thương của cô . Tuy anh đang vô cùng tức giận với hành vi trái đạo lý luân thường kia, nhưng nhìn thấy cô đang bị thương anh vô cùng lo lắng và đau lòng.

Không suy nghĩ nhiều anh liền đi về phía cô

- Em không sao chứ ? Đưa tay đây anh xem nào ? Muốn anh gọi bác sĩ , hay để anh băng cho?

Kỷ Liên nhìn Phòng Phong cơn tức giận của cô tăng lên ngùn ngụt , cô nghiến răng chất vấn

- Có phải anh làm không?

- Em nói gì vậy ?

- Anh thôi đi ! Không phải anh thì là ai? Đừng giả nhân giả nghĩa nữa?

- Em không tin anh?

- Hứ ! Không dám làm phiền đến anh !

- Em thử lục soát người anh xem có súng không?

- còn để lại bên người có mà thằng ngu.

- Anh ĐÃ NÓI KHÔNG PHẢI LÀ ANH RỒI MÀ!

- VẬY THẾ LÀ AI ? ANH NÓI ĐI?

- Anh không biết!

Anh buồn giầu , chán nản , thất vọng , tò mò … đưa mắt nhìn xung quanh khắp nơi xem có nơi nào khả nghi không?

Nhưng khi hướng mắt nhìn lên góc khuất của hành lang tầng hai.

Mắt anh trợn tròn , kèm theo ngạc nhiên và sững sỡ , cuối cùng là ánh mắt hoảng loạn , vẻ mặt lo lắng nhìn sang cô

- Anh làm sao vậy ? Ở đó có gì à?

- Không! Em đừng nhìn ! Mau đi đi

” thì thầm trong sợ sệt”

- Tránh ra!

Cô ta nhìn anh khinh bỉ xen lẫn coi thường. Rồi ngước mắt lên tìm kiếm , nhưng nhìn mãi không thấy .

Cho đến khi vô tình nhìn vào góc khuất nơi hành lanh tầng hai ,

cô ta mới tròn mắt ngạc nhiên và tò mò , đó là dáng một người đàn ông , mặc nguyên bộ đồ trắng.

nhìn dáng người này rất quen … Rất giống… Nhưng chắc chắn không phải… Anh đang bị thương rất nặng ,tuy đã tỉnh nhưng không thể đi lại mà xuất hiện ở đây được … VẬY TÊN TO GAN ĐÓ LÀ AI?

- Bật hết tất cả điện trong nhà lên cho tôi!

- Dạ!

- Kỷ Liên Em…

- Anh im đi!

Điện vừa được bật sáng .

Tất cả mọi người bao gồm Cô ta …đều sững sờ tại chỗ…

Là anh đang đứng đó ,

khuôn mặt lạnh lùng đỏ tím lên vì tức giận , trong mắt anh bây giờ chỉ có chết chóc , đôi mắt đó đang phóng về phía kỷ liên như muốn giết người đến nơi.

Trong khuôn mặt điêu khắc tuyệt mỹ kia dường như chỉ chứa đựng sự băng lãnh vô cảm.

Anh nhìn cô nhếch miệng cười , rồi giơ cao tay súng…

*ĐOÀNG* ÁÁÁÁÁÁÁ

Mắt trái của cô ta tóe máu, phụt tung tóe như mưa , con ngươi trong mắt bắn ra rơi lăn lóc xuống sàn.

Cô ta ôm mắt đau đớn , viên đạn đó vẫn găm trong mắt cô ta , nó có chiều hướng muốn đâm vào sọ não.

Sợ hãi , hoảng loạn , đau đớn , kinh hoàng là tâm trạng của cô ta lúc này , để anh bắt được là mất hết tất cả rồi.

Lúc này đây cô ta vô cùng hối hận , hối hận vì… Lúc đó đã không kịp bắn nát sọ con hồly kia .

Kỷ Liên đau đớn , ngồi bệt xuống đất , cố gắng kiềm chế cơn đau , ngước con mắt còn lại chan chứa nỗi buồn , niềm yêu thương , sự thất vọng lên nhìn anh một cách trân trối.

Làn môi tím tái nhợt nhạt khẽ thì thào.

- Tại sao?

Không có tiếng đáp trả , chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh dường như vẫn không thỏa mãn,

vẫn là ánh mắt chết chóc , vẫn là khuôn mặt băng lãnh vô cảm , vẫn là nụ cười tàn độc … Cánh tay cầm súng của anh lại bắt đầu đưa lên , nhắm thẳng hướng Kỷ Liên.

Thấy anh chuẩn bị bắn Kỷ Liên tiếp .

Phòng phong sợ hãi vội vàng ôm lấy Kỷ Liên che chở cho cô ta.

- Anh Hai ! Em xin anh ! Đừng giết Kỷ Liên mà!

- Tránh ra!!!

- Không! Kỷ Liên chỉ là nhất thời hồ đồ thôi mà .

Em xin anh cô ấy vẫn còn trẻ người non dạ nên chưa biết suy nghĩ đúng sai!

- Cậu Tránh ra ngay !

Đừng nghĩ rằng mình vô tội mà đi cầu xin cho kẻ khác!

- Em xin anh !

Trừng phạt kỷ Liên như vậy là đủ rồi!

Có gì anh cứ giáng lên đầu em đây , em nhận hết.

Kỷ Liên thấy Phòng Phong muốn chịu tội thay mình , cô hét toáng lên

- Tôi không khiến anh phải chịu tôi thay tôi , anh tránh ra đi.

Ai làm thì người đó chịu , chỉ là cái chết thôi mà chẳng có gì đáng sợ cả.

- Em thôi đi !

Anh Hai em xin anh !

Hãy nể Tình Kỷ Phong mà tha cho Kỷ Liên lần này được không anh?

- Cậu tránh ra!

- Không! Nếu anh muốn thì cứ bắn em đi.

- Cậu… ĐOÀNG… Ááááá