Cốc… cốc…
“Tổng giám đốc, buổi họp sắp bắt đầu rồi, các vị cổ đông đã đợi sẵn.” Thư ký lễ phép gõ cửa.
Cố Thịnh gật đầu tỏ vẻ đã biết, cầm theo tài liệu đi đến, cả đoạn đường không thèm liếc nhìn tên bạn tốt phá đám một cái.
“Ê.

Không phải đến không đúng lúc một chút sao? Có cần giận vậy không?” Lăng Cảnh oán trách, dùng ánh mắt như oán phụ nhìn hắn.
Cố Thịnh đen mặt, không hề có định sẽ trả lời câu hỏi vô bổ kia.

Thư ký cho Lăng Cảnh một ánh mắt đồng tình rồi rồi nhanh chóng lui ra.
Nhìn nội dung trong tin nhắn rồi lại nhìn theo bóng lưng vô tình kia, nhịn không được cảm thấy thú vị, Lăng Cảnh gõ vài câu ra lệnh trên màn hình rồi tuỳ ý vứt điện thoại ra một bên.
Haizz…

Cái tên trọng sắc khinh bạn, có bảo bối liền quên mất anh em.
Mà nhớ lại thì hôm đó hắn có phải ăn trúng thứ gì không sạch sẽ hay bị sốt đến hỏng đầu óc mà đi đề nghị làm bạn với cái tủ lạnh di động này nhỉ?
Giờ thì hay rồi, có hối cũng không kịp, đã vậy còn phải bận tâm về chuyện tình cảm của tên này nữa.
Trai tân hơn ba mươi năm biết yêu đương thật đáng sợ, giận dỗi với bạn gái cái thì thôi đi, ngay cả bạn thân bao năm là cũng không thèm nể mặt luôn, nói giận giận là giận.
Nhưng thôi, ai bảo hắn đại nhân đại lượng không thèm chấp nhặt làm chi, chuyện lần này coi như báo đáp vì đã phá vỡ chuyện tốt của đôi trẻ khi nãy vậy.
Cố Thịnh vừa đi vừa nghe điện thoại, ai cũng nhận thấy sắc mặt của tổng giám đốc nên không dám phát ra tiếng động quá lớn, cẩn thận nhìn nhau dò hỏi, nhưng ai cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Chỉ có vài người thân cận có thể đại khái đoán được ra lý do thật sự nhưng cũng chỉ biết lắc đầu, vấn đề này bọn họ giúp không được, thôi thì đành cắn răng nhận mệnh, trong lòng thầm cầu nguyện chuyện tình cảm của xếp có thể bình yên để bọn hắn sống sót nốt từ giờ đến cuối năm.
Cùng lúc, điện thoại của Lăng Cảnh và Cố Thịnh đồng loạt vang lên, đầu dây bên kia nhanh chóng báo cáo tình hình một cách nhanh gọn.
Cố Thịnh giơ tay ý bảo mọi người dừng lại, vẫy tay gọi thư ký đến giao phó công việc.
“Tổng giám đốc Mạc có việc riêng không đến được, cô sắp kêu mọi người giải tán đi.”
Thư ký: “...” Có nhầm lẫn gì không vậy? Nếu không đến được thì bên kia trước tiên phải gọi điện cho cô để trao đổi chứ, cớ gì lại gọi trực tiếp cho tổng giám đốc thế? Từ khi khi nào bên đó làm việc trở nên không chuyện nghiệp vậy?
Lăng Cảnh từ trong phòng hiên ngang bước đến, cầm theo di động lắc lắc chuẩn bị báo tin vui, ai dè vừa bước đến nơi đã chào đón ngay một cơn gió, tiếp đến là bóng dáng bạn tốt chạy vụt qua không chút chậm trễ.
Hắn tò mò hỏi thư ký:
“Cậu ta sao vậy? Táo bón à?”
Thư ký: “...” Tên này đúng là thô lỗ không chịu nổi, mấy lời đó có thể tùy tiện nói ra hả?
“Cuộc họp với tổng giám đốc Mạc bị hủy nên chắc ngài ấy quay lại phòng làm việc chăng?” Thư ký đơn giản tường thuật lại một cách đơn giản.
Mọi người: “...” Bọn họ hình như không bị mù đi, văn phòng làm việc rõ ràng là chiều ngược lại mà, còn nơi mà tổng giám đốc đi đến hình như là hướng của bãi đỗ xe thì mới đúng.
“Nếu tổng giám đốc của các người đã nói vậy thì chi bằng cô gọi điện hỏi thăm đối tác xem sao?” Lăng Cảnh đề nghị.
Thư ký lấy ra điện thoại gọi đi, nghe bên kia phản hồi, khóe miệng không nhịn được giật giật mấy cái.

“...!Tóm lại mọi chuyện chính là như vậy.” Thư ký thuật lại tình hình thực tế cho mọi người cùng biết, ai cũng chỉ biết cảm thán vị đối tác kia vận may không tốt, liên tục gặp xui xẻo.
Lăng Cảnh nghe xong không cho ý kiến, chỉ cười cho qua.
Hắn còn cho Cố Thịnh là tên đầu gỗ đâu, hóa ra là con hồ ly già, ra tay còn đủ hung ác.
Hắn cho người đổ thuốc xổ vào đồ ăn, tên kia thì hay rồi, trực tiếp gửi bằng chứng ngoại tình đến cho vợ người ta luôn.
Tổng giám đốc Mạc, ngài có ổn không? - Lăng Cảnh giả mù xưa xa hỏi thầm trong lòng, sau đó vỗ mông bỏ đi.
“Cậu chủ, sao giờ này cậu đã về rồi?” Triệu quản gia khó hỏi nhìn Cố Thịnh hỏi.
“Kiều Hạ Linh đâu?”
“Kiều tiểu thư? Cô ấy đi đưa cơm vẫn chưa về.”
“Chú Triệu, hôm nay ở nhà có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Chuyện đặc biệt? Lão quản gia nhìn Trần Mai từ trên bếp vừa chạy đến, thành thật kể ra mọi chuyện.
Choang...
Ly trà bay vụt qua mặt của Trần Mai, để lại một vết xước nhỏ trên đó rồi bay thẳng vào bức tường đối diện vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Dì Trần...”
Giọng nói của hắn rất lạnh, lạnh đến mức chỉ cần nghe thôi đã làm cho người ta cảm thấy run lẩy bẩy, chân tay lạnh toát không còn sức lực, toàn thân như bị tê liệt, cứng nhắc một cách bất thường.

Trần Mai sợ hãi nhìn hắn, dù đã phục vụ ở nơi này hơn hai mươi năm nhưng bà chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng kh ủng bố thế này của Cố Thịnh, nhất thời không cách nào mở miệng.
Lão quản gia nhìn bà, khẽ lắc đầu.

Trần Mai cái gì cũng tốt, chỉ có việc quá thiện tâm cùng với nhẹ dạ là không tốt, bị người khác lợi dụng còn không biết.

Lần này coi như một bài học dành cho bà ấy đi.
“Tôi không hy vọng chuyện này xảy ra lần hai.” Cố Thịnh nhìn bà, ánh mắt nguy hiểm mang theo ý cảnh báo rõ rệt.
“Tôi đã biết thưa cậu chủ.” Trần Mai sắc mặt xanh mét đáp lại.
Cố Thịnh ngồi trên ghế, đầu vẫn quanh đi quẩn lại những gì lão quản gia vừa nói, trái tim bị đông lạnh bao lâu như tan chảy, ngọt đến mức muốn chảy mật.
Mèo nhỏ của hắn vậy mà ghen rồi!.