“Hừ.” Tư Mộ Hàn cười lạnh, đi qua người cô.

 

Cô thì hay rồi ngủ ngon, hại anh một đêm ngủ mơ mộng xuân.

 

Nguyễn Tri Hạ đi theo, cân nhắc rồi nói: “Hôm qua, anh uống rượu với tôi . . . Cảm ơn anh.”

 

Cô vừa nói, vừa theo dõi sự thay đổi sắc mặt của “Tư Gia Thành”.

 

Cô thật sự nhớ không rõ chuyện gì xảy ra từ tối qua đến nay.

 

Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô lạ thường, liền hiểu ra, cô không nhớ chuyện tối qua.

 

Ánh mắt anh chợt lóe, giọng điệu mập mờ nói: “Sau này không có việc gì thì đừng tùy tiện uống rượu, may là tôi đến đón cô, nếu là người khác . . .”

 

Dáng vẻ anh kiểu muốn nói lại thôi, khiến lòng Nguyễn Tri Hạ trầm xuống.

 

Tối qua rốt cuộc cô đã làm gì?

 

Nhưng dáng vẻ không muốn nói nhiều của “Tư Gia Thành” thì cô liền có thể đoán được chẳng phải chuyện tốt lành gì, tự nhiên là càng không dám hỏi, lỡ như là chuyện rất xấu hổ thì sao?

 

Tư Mộ Hàn hài lòng nhìn bộ dạng bị dọa của Nguyễn Tri Hạ, bưng nước lên tầng.

 

Cô gái này bình thường có vẻ khá bình tĩnh, dịu dàng, không ngờ sau khi uống say lại ồn ào như thế.

 

Nếu anh không ở bên cạnh, cô gây chuyện rồi thì ai đi giải quyết thu xếp cho cô?

 

Nguyễn Tri Hạ tối qua chỉ là quá buồn mà thôi, mà Thẩm Lệ không ở thành phố Hà Dương, đóng phim vật vả như thế, cô cũng không muốn lấy mấy chuyện tào lao này làm phiền cô ấy.

 

Trừ việc uống rượug giải sầu, hình như cũng không có cách nào có thể làm bản thân dễ chịu hơn chút.

 

Giờ bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân vẫn là khá vô dụng.

 

Sợ là Tiêu Giai Kỳ đến giờ vẫn không biết mình xin lỗi Nguyễn Tri Hạ chỗ nào, khổ sở đau buồn cũng chỉ có một mình Nguyễn Tri Hạ mà thôi.

 

Hồi xưa cô nghe lời Tiêu Giai Kỳ như thế, chỉ vì mong chờ có thể nhận được chút quan tâm và tình yêu từ Tiêu Giai Kỳ.

 

Cô đã hiểu ra rồi, hy vọng xa vời đáng thương ấy của cô là không thể nhận được.

 

Mà cừu oán của cô và Nguyễn Hương Thảo đã kết chắc rồi, Nguyễn Hương Thảo tự nhiên là sẽ không chịu từ bỏ dễ dàng.

 

Trùng hợp là chuyện đến nước này, cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

 

Bọn họ lợi dụng cô triệt để, lại còn không thẹn với lương tâm mà nhằm vào cô, lợi dụng cô khắp nơi, ở đâu ra chuyện hay như vậy?

 

……

 

Nguyễn Tri Hạ đến Hạ thị, liền đi thẳng đến văn phòng của Hạ Lập Nguyên.

 

Hạ Lập Nguyên vừa thấy là Hạ DiệpC hi, hơi cau mày, giọng điệu không được tốt cho lắm: “Con đến làm gì?”

 

“Nhân viên điều tra thị trường con không làm được, con muốn xin sang bộ phận dự án, muốn đi theo chị gái học hỏi thêm.” Nguyễn Tri Hạ nói đến rất chân thành, làm Hạ Lập Nguyên rất khó từ trong phân biệt được ra những lời có phải thật lòng hay không.

 

Nhân viên điều tra thị trường là nhân viên tầng đáy, còn bộ phận dự án là bộ phận quan trọng nhất trong công ty.

 

Lúc đầu Hạ Lập Nguyên điều Nguyễn Tri Hạ đến bộ phận thị trường chính là không muốn để cô tiếp xúc đến dự án, cứ như vậy thì trong tay cô tuy nắm cổ phần của Hạ thị, nhưng lại không có chỗ dùng.

 

“Ngay cả nhân viên điều tra thị trường con cũng không làm tốt, lại còn muốn sang bên cạnh Hương Thảo học hỏi, con nghĩ con làm được sao?” Hạ Lập Nguyên nghĩ, vẫn là không tin lời của Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ cười mỉm, vẻ mặt cực nghiêm túc: “Chủ yếu là con thấy người ưu tú như chị, con đi theo chị học hỏi, chắc chắn là có thể học được rất nhiều thứ, thực ra từ bé còn đã rất khâm phục năng lực của chị gái, bố xem lúc bé, con nghe lời chị như thế thì sẽ biết con yêu quý chị biết bao, gần đây . . . là con không đúng . . .”

 

Nói đến đoạn sau, giọng của Nguyễn Tri Hạ nhỏ xuống, lại còn chảy ra hai giọt nước mắt.

 

Hạ Lập Nguyên đối với Nguyễn Hương Thảo là có thể không cần não nuông chiều đến coi trời bằng vung.

 

Dĩ nhiên là thích nghe người ta khen Nguyễn Hương Thảo.