Chương 167:

 

Cô trở về phòng thay quần áo và đi ra. Khi xuống tầng, cô nhìn thấy “Tư Gia Thành”.

 

“Đi đâu vậy?” “Tư Gia Thành” liếc nhìn thấy trên tay cô cầm túi là biết cô muốn ra ngoài.

 

“Tôi đi dạo phố với bạn.” Cô đặc biệt chủ động bổ sung thêm một câu: “Tôi đi dạo cùng Thẩm Lệ, cô gái mà anh đã gặp rồi đấy.”

 

Sau khi nói xong những lời này, Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy việc mình cố ý giải thích với “Tư Gia Thành” có hơi kỳ lạ.

 

“Tư Gia Thành” đứng dậy và lấy chìa khóa xe ở bên cạnh nói: “Tôi đưa cô đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ muốn nói không cần nhưng “Tư Gia Thành” giống như đọc được suy nghĩ của cô, trước khi cô mở miệng đã nói: “Anh họ dặn cô ra ngoài vào lúc tôi có thời gian rảnh thì đưa cô đi.”

 

Nhắc tới Tư Mộ Hàn, mắt Nguyễn Tri Hạ không còn sáng lên như trước nữa.

 

Hôm qua lúc cô gặp chuyện, người đi cứu cô là “Tư Gia Thành”. Khi cô trở lại biệt thự cũng không gặp Tư Mộ Hàn, thậm chí ngay cả một câu quan tâm cũng không có.

 

Cô cho rằng trong thời gian qua mình đã biểu hiện đủ chân thành, nhưng cho đến bây giờ Tư Mộ Hàn vẫn không muốn gặp mặt cô lần nào.

 

Đã như vậy, bọn họ làm một đôi vợ chồng luôn kính trọng nhau như “băng” là được.

 

Không dính dáng gì đến nhau, không quan tâm nhau, mỗi người đều sống cuộc sống của mình.

 

Từ nhỏ cô đã không được người khác để ý, bây giờ lại thêm một Tư Mộ Hàn cũng không có gì ghê gớm cả.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa nghĩ như thế thì trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô đi hai bước về phía “Tư Gia Thành” và hơi nghiêng đầu có vẻ tinh nghịch nói: “Cho dù là mệnh lệnh của anh họ anh nhưng anh hoàn toàn không nhất thiết phải đưa tôi tôi đi. Nếu anh vừa vặn không có việc gì và bằng lòng đưa tôi đi, vậy cũng chỉ đành phải làm phiền anh thôi.”

 

“Tư Gia Thành” nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy thì trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Anh nhìn cô với vẻ trầm ngâm nhưng chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi.”

 

Nguyễn Tri Hạ đi theo phía sau anh với vẻ mặt có chút phức tạp.

 

Mỗi người đều rất dễ dàng bị tình cảm chi phối. Bây giờ cô nhìn “Tư Gia Thành” không thấy ghét nữa, trái lại còn biết ơn và sùng bái. Nếu anh không phải là em họ Tư Mộ Hàn, nếu như cô không lấy Tư Mộ Hàn…

 

Nhưng như vậy, vấn đề đã trở về điểm ban đầu.

 

Nếu cô không lấy Tư Mộ Hàn, với thân phận của cô thì cả đời này cũng không thể gặp được “Tư Gia Thành”.

 

Đây là một vấn đề khó giải, số phận chính là buồn cười như vậy lại làm cho người ta không thể làm gì được.

 

Hai người lên xe, “Tư Gia Thành” đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Cô tính trả tấm thẻ đen này lại thế nào?”

 

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: “Đương nhiên là nghĩ cách rồi.”

 

“Cô không sợ anh họ sẽ truy cứu chuyện này sao?” “Tư Gia Thành” không bộc lộ biểu cảm gì thử thăm dò cô.

 

“Nếu anh ta muốn truy cứu thì tối hôm qua đã tìm tới hỏi tội tôi rồi.” Vẻ tươi cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ dần dần biến mất: “Anh ta rộng lượng như vậy, tôi đương nhiên càng phải trả cái tấm thẻ kia cho anh ta.”

 

Ban đầu cô cho rằng Tư Mộ Hàn bảo cô cất tấm thẻ đen này là một loại biểu thị thân phận của cô.

 

Bây giờ xem ra, tất cả chỉ vì anh không quá để ý tới tấm thẻ đen này mà thôi.

 

Tư Mộ Hàn nắm được từ mấu chốt trong lời nói của cô: Trả lại cho anh ta.

 

Lúc đó, khi anh gọi điện thoại cho cô và nói là “Tư Mộ Hàn” mua, cô mới vui vẻ nhận lấy.

 

Khi anh đưa tấm thẻ đen cho cô, cô không chỉ không nhận còn trả lại cho “Tư Mộ Hàn”. “Tư Mộ Hàn” bảo cô cất tấm thẻ đen đi, cô còn cầm quét qua một lần.

 

Trước đó, Tư Mộ Hàn đưa đồ thì cô đều vui vẻ nhận lấy.

 

Nhưng bây giờ, cô muốn trả tấm trả thẻ đen lại cho Tư Mộ Hàn.

 

Cuối cùng cô đã mất đi kiên trì đối với “Tư Mộ Hàn chưa từng gặp mặt” và định đặt chú tâm đến “Tư Gia Thành” sao?