Anh vờ như không để ý quét mắt nhìn chân cô: “Cô chịu đau cũng giỏi đấy.


Lúc đó anh thấy cô ngã xuống đất, rất lâu vẫn chưa đứng lên được, còn tưởng rằng chân cô bị thương nghiêm trọng lắm cơ.

Hiếm khi trong lời nói của anh không có sự mỉa mai, mà là cảm than.

……………………….

Mặc dù chân của Nguyễn Tri Hạ không có vấn đề gì nhưng bác sỹ vẫn đưa cho cô ít thuốc nước để về nhà bôi.

Ra khỏi phòng khám, Tư Mộ Hàn bước đến mở cửa xe, quay đầu lại thì thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn đứng ở cửa phòng khám không đi theo.

Anh quay đầu, nheo mắt nhìn cô:“Sao thế, chân đau đến nỗi không đi được cần tôi bế à?”
Nguyễn Tri Hạ thấy về bản chất thì tính khí của cô không được tốt cho lắm, nhưng từ trước tới nay cô chưa từng gặp phải loại đàn ông không biết xấu hổ, dễ dàng khiến cô nổi cáu như “Tư Gia Thành.


Cô ôm mặt nói: “Hôm nay cảm ơn anh quá, anh còn chuyện gì thì cứ đi làm đi, tôi tự mình gọi xe về là được rồi.


Tư Mộ Hàn nhìn biểu cảm nhẫn nại của cô như đang tán thưởng, tựa vào xe, lạnh nhạt nói: “Tôi không bận, chỉ là cùng bạn bè ăn cơm mà thôi, cùng đi đi.



Nguyễn Tri Hạ quay người rời đi.

Cô biết không thể nói chuyện được với người đàn ông này, cũng không biết rốt cuộc là vì sao mà anh cứ dây dưa với cô không dứt.

Lẽ nào anh ta thích người “xấu” như cô?
Cô đi chưa tới hai bước thì nghe thấy giọng “Tư Gia Thành” ở phía sau.

Hình như anh đang gọi điện thoại.

“Em đang ở ngoài, ừ, gặp chị dâu nên cùng nhau đi ăn rồi mới trở về, anh họ anh không để ý đấy chứ? Quan hệ của em và chị ấy… dẫu sao thì ngày nào cũng gặp mặt…chúng em…”
Nguyễn Tri Hạ dừng bước, quay đầu nhìn “Tư Gia Thành” đang nhìn chằm chằm cô, uy hiếp quá rõ ràng rồi.

Cô không một chút nghi ngờ, nếu tiếp tục bước thêm một bước, anh ta sẽ nói câu đại loại như “Chị dâu quyến rũ em.


Cô nắm chặt hai tay, kiềm chế bước đến chỗ “Tư Gia Thành.


Mắt anh lóe lên tia hài lòng: “Chị dâu lên xe trước đi, em và anh họ còn có chuyện cần nói.



Thấy Nguyễn Tri Hạ lên xe, anh cầm điện thoại về phía trước, màn hình rõ ràng là đang khóa, không có hiện lên cuộc gọi nào.

Chiếc xe dừng trước cửa một club bí ẩn hạng sang.

Nguyễn Tri Hạ tay đang tháo dây an toàn bỗng dừng lại, nét mặt hoài nghi nhìn “Tư Gia Thành”: “Ăn cơm ở đây sao?”
Anh ta chắc chắn không phải đến đây để vui chơi.

Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái, rồi dứt khoát mở cửa xuống xe.

Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ đành đi theo anh ta.

Hai người, người trước người sau đi về phía cửa chính.

Tư Mộ Hàn vừa vào, nhân viên phục vụ đã cúi người vô cùng cung kính chào anh: “Hoan nghênh anh đến”, nhưng đến lượt của Nguyễn Tri Hạ, cô lại bị chặn lại.

Tên phục vụ giương mặt nhìn cô, ánh mắt thoáng vẻ khinh thường: “Cô đến đây làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, quả thực có chút quê mùa, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, đáp: “Đến ăn cơm.


Cô nói rồi định đi vào trong, nhưng tên phục vụ vẫn không chịu để cô vào: “Nhưng chỗ chúng tôi là club cực kì sang trọng, không phải ai cũng có thể vào được.


Hắn ta cũng đã gặp không ít phụ nữ hám tiền, hám của đến đây muốn tìm đại gia, nhưng đa phần họ đều là những người xinh đẹp, còn người vừa xấu xí vừa ăn mặc quê mùa này, để cô đi vào quả thực làm hạ thấp đẳng cấp của club.

Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, cô còn không muốn vào ấy chứ.

Tư Mộ Hàn sau khi đi vào mới phát hiện ra Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa lên, lúc quay người ra tìm cô thì vừa hay nghe thấy lời của tên nhân viên phục vụ.

Anh đi qua đó, đưa đôi tay dài kéo Nguyễn Tri Hạ về phía sau, khuôn mặt lạnh lùng nhìn tên nhân viên phục vụ vừa rồi :”Tên gì?”