Phòng để quần áo rất rộng, một nửa là các loại quần áo cho nam, nửa khác là áo lông, váy các loại của nữ.

Nguyễn Tri Hạ có lẽ vô cùng chán ghét anh, nếu cô chú ý một chút sẽ phát hiện phòng anh ở là phòng ngủ chính, cũng sẽ phát hiện hai người “Tư Gia Thành” và “Tư Mộ Hàn” chưa từng xuất hiện cùng lúc cả.

Cũng có thể nguyên nhân là do ấn tượng ban đầu khiến cô cảm thấy: “Tư Mộ Hàn” tuyệt đối không phải là một người bình thường.

Tư Mộ Hàn nhớ đến lúc ở phòng ăn, khi cô nghe được điện thoại là do “Tư Mộ Hàn” tặng thì đáy mắt cô ánh lên sự rạng ngời.

Trong khoảng khắc ấy, vậy mà anh lại thấy đố kỵ với chính mình.


Nguyễn Tri Hạ đóng cửa phòng rồi nằm lên giường.

Chiếc giường quen thuộc khiến cô thấy an tâm, cô nghỉ ngơi được một lúc rồi rửa mặt thay quần áo.

Đứng trước gương, cô chần chừ một lát rồi quyết định không đóng vai xấu nữa, như vậy quá phiền phức, mà cô cũng không tính toán muốn dùng bữa với Tiêu Giai Kỳ.

Dù sao tối qua đã bị “Tư Gia Thành” phát hiện, anh cũng không nói gì, vốn Tư Mộ Hàn cũng chưa thấy qua cô, thì giả xấu ngoài việc gây phiền phức cho cô cũng không còn tác dụng gì.


Có điều…
Cô nghĩ đến việc “Tư Gia Thành” hôn cô sáng nay, nhớ đến cái hôn đó liền khiến cô mặt đỏ tim đập nhanh.

Xốc lại tinh thần Nguyễn Tri Hạ mới ý thức được bản thân vậy mà lại đang nhớ đến cái hôn của “Tư Gia Thành”, vẻ mắt cô bỗng chốc trắng bêch.

“Tư Gia Thành” là em họ của Tư Mộ Hàn, rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy chứ!
Đợi đến lúc cô thay xong quần áo bước ra, vẻ mặt vẫn vô cũng kém.

Trùng hợp, cô lại gặp “Tư Gia Thành” ở đầu bậc thang.

Tư Mộ Hàn thấy sắc mặt cô kém như vậy liền hơi cau mày hỏi cô: “Không thoải mái ở đâu?”
Anh vừa nói vừa vươn tay muốn chạm vào trán cô.

Nguyễn Tri Hạ dường như hoảng sợ lập tức tránh xa anh, vội vàng hấp tấp mà nói: “Tôi không, không sao cả…”
Nói xong liền chạy đi thật nhanh.

Tư Mộ Hàn đứng tại chỗ, rũ mắt nhìn bàn tay còn vươn trong không khí, nửa ngày sau mới mặt mày ủ dột thu tay lại.

Anh bước đến tay vịn cầu thang, nhìn bóng lưng Nguyễn Tri Hạ đeo túi xách đang chạy trối chết, vẻ mặt liền trĩu xuống, nhưng rất nhanh anh lại thấy không yên lòng mà cất bước đi theo.


Nguyễn Tri Hạ rời khỏi căn biệt thự, cô chạy một hơi thật xa mới dừng bước.

Nhất định cô phải cách “Tư Gia Thành” xa một chút mới được, anh ta quá nguy hiểm.

Suy nghĩ này vừa hiện ra thì một chiếc xe hơi đã phanh lại ngay bên cạnh cô, cô phản xạ có điều kiện xoay đầu nhìn qua, vừa vặn Tư Mộ Hàn đã hạ cửa kính xe xuống nhìn cô.

Tầm mắt hai người giao nhau trong không khí, Nguyễn Tri Hạ sững sờ một lúc rồi ngây người bước đi, bước chân càng lúc càng nhanh.

Tư Mộ Hàn lái xe như rùa chạy, theo sát bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, xe hơi chạy chậm duy trì song song với cô, giọng nói trầm mang theo ngữ điệu ra lệnh: “lên xe.


“Không cần đâu.

” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nói một câu ngắn như vậy mới tiếp tục bước tiếp.

Tư Mộ Hàn hiểu ra rằng Nguyễn Tri Hạ đang muốn phân rõ ranh giới với anh.

Nguyễn Tri Hạ cất bước đi về phía trước, cảm giác được xe của anh không còn lái theo, cô hơi sững người một chốc mới nhịn không được mà quay đầu nhìn.

Cô nhìn thấy “Tư Gia Thành” đã xuống xe đang cất bước hướng về phía cô, gương mặt lạnh băng, khí thế hung hăng khiến ngưới khác sợ hãi.

Anh vốn thân cao chân dài, chỉ cất vài bước chân đã bước đến trước mặt cô, cái gì anh cũng không nói trực tiếp ôm cô nhét vào trong xe.

Nguyễn Tri Hạ choáng váng, người đàn ông này thật là…