Lúc Chiêu Thần vừa bước vào nhà, Vương Tư Ngôn cũng vừa từ phòng khách ra ngoài sân.

Anh thấy cô đi vào với bộ dạng thất thần, tóc tai rũ rượi, trên tay còn đang cầm cây trâm cài tóc dính máu.

Anh giống như một người mắc chứng bệnh rất dễ suy đoán lung tung, chỉ cần thấy cô có biểu hiện khác thường thì lập tức rối rắm cả lên.
Chạy đến chỗ của Chiêu Thần, anh cầm tay cô lên rồi hỏi.
"Có chuyện gì vậy? Em ổn không?"
Vương Tư Ngôn nói rồi nhìn xuống cây trâm đang nằm trong tay cô.
"Đây..."
"Em vừa gặp Tiêu Đình ở ngoài cổng."
Anh cau mày, trên mặt không thể che giấu nổi sự lo lắng và bất an.

Tiêu Đình đối với Chiêu Thần mà nói, bây giờ chính là một người vô cùng nguy hiểm.

Anh ta là con nuôi của lão Vương, là cánh tay đắc lực sẵn sàng vì ông ta mà không từ thủ đoạn.

Nếu như cô lại mềm lòng, nhất định bản thân cô sẽ gặp nguy hiểm.
Thấy được sự lo lắng trong mắt Vương Tư Ngôn, cô ném cây trâm cài xuống đất, rơi vào bụi cỏ rồi nắm lấy bàn tay anh, cười nhẹ nhàng.
"Em không sao.


Anh đừng lo."
"Sao anh có thể không lo được? Sức khỏe của em còn yếu, bây giờ tốt nhất đừng đi đâu hết."
Chiêu Thần gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh vào trong nhà.

Từ sau khi xảy ra tai nạn ở bờ biển, Vương Tư Ngôn vẫn chưa đến tìm lão Vương để hỏi tội.

Anh vẫn chưa biết Nhục Chi Độc trong cơ thể mình đã hoàn toàn được hoá giải, vậy nên vẫn không yên tâm nếu như để Chiêu Thần biết chuyện này.

Cô biết anh một mình đến gặp lão Vương, nhất định sẽ ngăn cản quyết liệt, thậm chí là đi cùng anh.

Nhưng nhìn cô bây giờ nhợt nhạt, tóc lại hoá thành như thế khiến anh không khỏi xót xa.
Sau khi đưa Chiêu Thần lên phòng, cô quả nhiên vừa nằm một lúc đã ngủ, chứng tỏ sức khoẻ của cô bây giờ đã không còn như trước.

Anh ngồi bên cạnh, nhìn cô chăm chú rồi lại day day thái dương.

Cùng lúc mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến anh hầu như đã không ăn ngon ngủ yên gần một tháng rồi.
Sau khi xác định Chiêu Thần đã ngủ, Vương Tư Ngôn cùng Tư Đàm và một số người khác đến nhà của lão Vương.

Ông ta lần này không hề có phòng bị gì, bên ngoài chỉ có hai tên gác cổng nhưng cũng đã bị người của anh đánh bại.

Anh đi thẳng vào trong nhà, ông ta lúc này đang ngồi uống trà ở phòng khách đã nhanh chóng bị bao vây.
"Đã lâu không gặp.

Ông vẫn luôn là người có nhiều thời gian để thảnh thơi như vậy."
Vương Tư Ngôn bước từng bước hiên ngang đến chỗ ông ta, lấy khẩu súng từ túi quần ra rồi lên nòng chìa thẳng vào thái dương.

Lão Vương đơ người, một chút phản kháng cũng không dám.
"Mày muốn gì?"
"Ông còn tư cách để hỏi tôi câu này sao? Chiêu Thần bị ông cho người ám sát suýt nữa mất mạng, tôi đến đây là để lấy lại những gì đã mất."
Đứng trước nòng súng của Vương Tư Ngôn, mặc dù ông ta có phần lo sợ nhưng vẫn không quên thể hiện thói kiêu ngạo của mình mà bật cười.
"Tao đã từng nói rồi, chống lại tao thì sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Cô ta là người thông minh, lẽ ra phải nên nhận ra điều này sớm một chút."
***
Chiêu Thần trở mình dậy, mở mắt ra đã không thấy Vương Tư Ngôn ở đâu.


Đầu cô có hơi đau một chút, nhưng cô cũng không quan tâm mấy mà xỏ dép đi xuống giường.

Trong nhà ngoài cô ra thì không có bóng dáng của một ai cả, đến Tư Đàm cũng không thấy đâu.
"Tư Ngôn?"
Cô đảo mắt nhìn qua lại, vẫn không có ai trả lời, gọi điện cho Vương Tư Ngôn thì không được, vì điện thoại của anh và Tư Đàm đều đã để ngoài xe.

Chiêu Thần đột nhiên có linh cảm không lành, nhớ đến chuyện anh và Tiêu Đình xảy ra mâu thuẫn, bây giờ còn phát hiện ra anh ta là con nuôi của lão Vương.

Đầu cô nhảy số, đoán rằng chỉ còn một khả năng duy nhất là anh đang ở nhà của ông ta.
Chiêu Thần chạy lên lầu tìm áo choàng, đội lên để che đi mái tóc trắng rồi ra ngoài đón taxi.

Mặc dù bây giờ anh đã không còn chịu sự khống chế của Nhục Chi Độc và lão Vương, nhưng thế lực của ông ta vẫn là thứ nên đề phòng.

Ông ta rất xảo quyệt, biết đâu chừng lại giăng bẫy chờ anh sa vào rồi tùy ý phán quyết.

Trên đường đi, cô vẫn không ngừng gọi cho Vương Tư Ngôn nhưng đều là đổ chuông mà không ai nghe máy.
Lúc này, lão Vương quả nhiên đã có chuẩn bị từ trước, khi Tiêu Đình từ ở đâu xuất hiện lại chìa súng vào đầu của Vương Tư Ngôn, hai người đối đầu trực tiếp với nhau.
"Bỏ súng xuống."
Anh trừng mắt nhìn anh ta.
"Ân oán giữa tôi và ông ta, tốt nhất cậu đừng nên xen vào."
"Tư Ngôn?"
Chiêu Thần chạy vào bên trong, chỉ thấy phòng khách đang có rất nhiều người, Vương Tư Ngôn đang chìa súng vào đầu của lão Vương, còn Tiêu Đình thì lại nhắm vào anh.

Cô bước đến đẩy anh ta ra, đứng chắn trước mặt Vương Tư Ngôn rồi đối đầu với nòng súng ấy.


Anh ta sững sờ, không muốn làm cô bị thương nên đã lùi lại.
"Chiêu Thần.

Em tránh ra."
Cô cương quyết không muốn né tránh, điều này cũng khiến cho Vương Tư Ngôn không hề thấy yên tâm.
"Tại sao em lại đến đây?"
"Nếu như em không đến, có phải anh lại muốn một mình lao vào nguy hiểm không?"
Lão Vương ngồi trên ghế bật cười, trán của ông ta cách họng súng của anh chẳng bao xa, chỉ cần anh bóp cò thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Lúc này, ông ta liếc mắt nhìn Chiêu Thần, thoáng thấy mái tóc màu trắng bạc phía sau cái áo choàng của cô.

Ông ta cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Cô đã tìm được Hàn Thảo rồi sao?"
Chiêu Thần nhìn ông ta, lạnh lùng nói.
"Phải.

Kể từ giây phút này trở đi, Vương Tư Ngôn đã không còn bị Nhục Chi Độc khống chế nữa, ông cũng sẽ không làm gì được anh ấy."
Ông ta gật đầu cười, uống một ngụm trà.
"Tôi đúng là đã xem thường cô rồi.".