*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tề Bạch Mai nghe điều này xong do dự một lát: “Vậy em đi hỏi bác sĩ! "
Tề Bạch Mai mở hộp cơm cho Vân Thành Nam còn mình đi hỏi bác sĩ, bác sĩ quả nhiên nói, có thể xuất viện bất cứ lúc nào chỉ cần cẩn thận một chút, đừng đụng phải vết thương nữa, đừng để vết thương chảy máu là được!
Tề Bạch Mai cùng Vân Thành Nam thương lượng một chút, liền quyết định ngày mai xuất viện.

Tề Bạch Mai nói: “Có thể xuất viện nhưng, chờ qua hai ngày mới đi thăm Lâm Thường, à, đúng rồi, em chưa nói với anh chuyện này, cái người nổi tiếng trên mạng đó được gọi là Lâm Thường”
Vân Thành Nam gật đầu: “Được, nghe lời em, chẳng qua em cũng không cần quá lo lắng, lúc ra ngoài chuẩn bị trong cốp xe đặt một chiếc xe lăn, lúc xuống xe anh ngồi trên xe lăn là được rồi, hơn nữa chân kia của anh cũng không bị thương, một chân cũng có thể nhảy vài bước!”
Tề Bạch Mai bĩu môi: “Vẫn nên cẩn thận một chút là hơn!”.

Nói đến đây, cô ấy nhớ tới chuyện lần này bị bức vào chuyện này, thần sắc âm trầm vài phần: “Vân Thành Nam, anh yên tâm, lần này bị ép vào chuyện này, em nhất định sẽ tra ra người đứng sau là ai, báo thù cho anh, em sẽ không để cho anh bị thương vô ích!”
Vân Thành Nam thấy thần sắc của Tề Bạch Mai có chút trầm xuống, nhịn không được mở miệng: “Bạch Mai, cứ từ từ, đừng gấp gáp, anh phỏng chừng lần này thái độ của em quá kiên quyết, mới để cho chó của bọn họ dứt dậu, em cẩn thận một chút, chậm rãi, còn nữa, sau đó sắp xếp chút vệ sĩ như vậy gặp nguy hiểm cũng có thể có người giúp em!”
Tề Bạch Mai gật đầu, không nói gì nữa.


Chẳng qua trong lòng cô ấy đã ghi được một khoản sổ sách cho mấy đối tượng hoài nghi rồi.

Cô ấy không muốn Vân Thành Nam nói lại đề tài này liền nhắc tới một chuyện khác: “Đúng rồi, Vân Thành Nam, anh từ chức viện trưởng bệnh viện Vân Đức sau này định làm gì?”
Vân Thành Nam sửng sốt: “Nói sau đi!”
Lúc ấy anh ta từ chức, một mặt thật sự không có tâm tình làm việc, mặt khác anh ta không muốn Tề Bạch Mai tìm được mình, chỉ muốn ở ngoài yên lặng nhìn cô ấy.

Chẳng qua về sau bởi vì lời nói của Bạch Cẩm Sương, suy nghĩ của anh ta thay đổi một chút, đến bây giờ, Tề Bạch Mai cũng biết mình theo dõi chuyện của cô ấy, anh ta cũng nghĩ thông suốt, chuyện sau này đã từng bước một, thế nhưng bất kể như thế nào, anh ta cũng sẽ không buông tha Tề Bạch Mai.

Lần này, trong lòng anh ta cảm thấy may mắn, may mắn mình đi theo Tề Bạch Mai, nếu không Tề Bạch Mai bị người bức vào loại tình cảnh này nói không chừng chỉ có một con đường chết.

Chỉ cần nghĩ đến tình huống như vậy có thể xảy ra, anh ta liền đau lòng không chịu được.

Tề Bạch Mai nhìn thấy anh ta không quan tâm nhiều đến công việc, mím môi suy nghĩ: “Được rồi, chờ công ty em chuyển đến Minh Thanh, anh có thể chọn lại những gì anh muốn làm!”
Cho dù Vân Thành Nam muốn tiếp tục làm viện trưởng bệnh viện Vân Đức, hay là đi đến một bệnh viện khác, hoặc làm bất cứ điều gì khác cô ấy sẽ hỗ trợ hết sức.

Trải qua chuyện lần này, cô ấy thật sự phát hiện trước kia cô ấy quá ngây thơ, hơn nữa cô ấy cùng Vân Thành Nam trước kia giao tiếp với nhau quá ít.

Vân Thành Nam “Ừm” một tiếng, ánh mắt dịu dàng cưng chiều: “Đều nghe lời em!”
Minh Thanh, nhà Vân Yến.

Vân Yến vừa tắm xong liền nhìn thấy tin Thịnh Thế Phồn Hoa gửi tới.

Thịnh Thế Phồn Hoa: “Vân Thư, có muốn lên mạng hay không, cùng nhau chơi trò chơi nào!”

Vân Quyển Vân Thư: “Không được, ngày mai tôi còn có việc, hôm nay phải đi ngủ sớm một chút!”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Hả? Có chuyện gì vậy, cô có thể cho tôi biết không?”
Vân Quyển Vân Thư: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Chính là tò mò thôi, không thể nói sao?”
Vân Yến nhìn Thịnh Thế Phồn Hoa bộ dáng phá vỡ nồi hầm hỏi đến cùng, hơi nhíu mày.

Vân Quyển Vân Thư: “Cũng không thể không nói, chỉ là một hội giao lưu thiết kế! Tôi phải đi sớm hơn!”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Cô là nhà thiết kế trang sức?”
Vân Quyển Vân Thư: “Tôi chưa từng nói qua với anh sao?”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Cái này cô thật đúng là chưa từng nói qua, chẳng qua...đó có phải là một cuộc giao lưu của các nhà thiết kế đồ trang sức do trang sức đá quý Thanh Sương tổ chức không?”
Vân Yến nhìn thấy tin tức này, thần kinh hơi căng thẳng.

Vân Quyển Vân Thư: “Anh ngay cả cái này cũng biết hả?”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Cho nên có thật sự muốn tham dự buổi giao lưu này sao?”
Vân Yến không muốn nói nhiều sợ bị Thịnh Thế Phồn Hoa phát hiện ra cái gì, dù sao bọn họ chỉ là bạn bè trên mạng, bên ngoài cũng chỉ là người xa lạ.

Vân Quyển Vân Thư: “Ừm!”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Ồ, thật trùng hợp, ngày mai tôi sẽ đi bên kia làm tình nguyện viên!”
Vân Quyển Vân Thư: “Thật sao?”
Vân Yến gửi xong tin nhắn vẻ mặt có chút cứng ngắc, cô ấy thật sự không nghĩ tới lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Thịnh Thế Phồn Hoa: “Vân Thư, cô lừa tôi à, rõ ràng cô là người Minh Thanh, đúng không?”
Vân Quyển Vân Thư: “Anh nghĩ nhiều rồi! Tôi đi ngủ đây!”

Thịnh Thế Phồn Hoa: “Vân Thư, sao cô có thể như vậy, lúc trước lừa tôi cô là đàn ông, bây giờ lại lừa tôi cô không phải người Minh Thanh, cô không muốn nhìn thấy tôi sao?”
Cách màn hình, Vân Yến tựa hồ đều từ trong tin nhắn của Thịnh Thế nhìn thấy ủy khuất nồng đậm của anh ta.

Vân Yến có chút luống cuống, cô ấy ngược lại không chán ghét Thịnh Thế, chỉ là nỗi sợ hãi này có liên quan đến thực tế của cư dân mạng.

Vân Quyển Vân Thư: “Không, không phải như anh nghĩ đâu!”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Vậy cô nói thật cho tôi biết, cô là người Minh Thanh phải không?”
Vân Quyển Vân Thư: “Ừm, đúng vậy!”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Vậy ngày mai tôi có thể gặp cô không?” Vân Quyển Vân Thư: “Cái này..”.

Thịnh Thế Phồn Hoa: “Ôi, quên đi, cô là nhà thiết

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều chơi trò chơi với Thịnh Thế Phồn Hoa, hai người rất ăn ý, cô ấy đều quen với việc có một người trên mạng ở bên cô ấy như vậy, cho nên cảm giác được tâm tình đối phương không tốt, trong lòng cô ấy cũng có chút suy nghĩ.

Vân Quyển Vân Thư: “Mặc kệ anh là ai tôi cũng sẽ không để ý, nếu như anh không thấy dũng khí của tôi, vậy thì thôi!”
“Thịnh Thế Phồn Hoa: Chờ ngày mai nói sau đi!”
Vân Yến nhìn tin nhắn này chỉ cảm thấy trong
.