*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Chỉ nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm ông Khang. Một số người không muốn vô giúp vui, an phận làm việc cũng bị hấp dẫn đến, trường hợp vô cùng quỷ dị.

Có người lo lắng, có người đồng tình, còn có người càng thêm bất mãn với Sở Từ. Nhưng những người có tâm tư khác nhau giờ phút này lại giống như đứa trẻ nhỏ ánh mắt tràn ngập tò mò.

"Không phải bị độc câm chứ..." Có người chế nhạo một câu.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được sắc mặt bây giờ của ông Khang đã tốt hơn nhiều. Chẳng qua không đợi được chính miệng ông Khang nói nên bọn họ không yên tâm.

"Không không không..." Ông Khang vội vàng xua tay: "Tốt hơn nhiều rồi, không đau, thuốc của con bé này thật sự dùng được. Sau khi uống xong tôi cảm thấy cơ thể ấm áp dễ chịu. Xương cốt già của tôi cuối cùng cũng thoải mái một chút."

"Thật sự có thể tác dụng tốt như vậy? Không phải là bản thân chú Khang đã khỏe uống chén thuốc này vào trùng hợp ngẫu nhiên chứ?" Một người trong số đó nói.

Người này cũng không có ý xấu, cũng không phải nhằm vào Sở Từ. Chỉ là muốn biết thuốc này của Sở Từ thật sự có tác dụng lớn như vậy hay không.

"Không phải, tôi tự biết cơ thể của bản thân. Lúc chưa uống thuốc trong dạ dày vừa nóng vừa đau. Cho dù từ từ giảm bớt nhưng cũng sẽ không đột nhiên khỏi như vậy." Ông Khang nói xong đứng lên: "Được rồi, thật sự không có việc gì, đã làm cho mọi người lo lắng rồi."

"Sở Từ, thuốc này của cháu thần kỳ như vậy, bằng không cũng cho chú một chén được không? Mấy ngày nay chú cũng ăn không ít, vạn nhất xảy ra vấn đề thì làm sao đây?" Chú Trương Ngũ cười mở miệng nói.

"Nói bậy gì thế, thuốc không phải có thể uống lung tung. Chú có thể giống như ông Khang sao?" Một người đàn ông bên cạnh lập tức cho chú Trương Ngũ một cái búa. Sau đó một đám người mỉm cười.

Ông Khang này bình thường đều không có ăn, mọi người cho dù lại ăn mặc tiết kiệm bình thường cũng sẽ cố gắng ăn no. Dù sao đều là đàn ông phải làm việc nặng, không ăn cơm sẽ không có sức lực, khó mà làm việc được. Cho nên điểm này có sự khác biệt rất lớn với ông Khang. Đó là lý do tại sao bọn họ không xảy ra vấn đề gì.

Ông Khang đã khỏe, mọi người đều vui vẻ. Sở Từ cũng có thể theo nói vài câu vui đùa, vui tươi hớn hở. Bởi vì gương mặt thanh tú. Cho nên mặc dù là cười sang sảng nhưng thoạt nhìn cũng có vài phần hơi thở nhẹ nhàng của một cô gái.

Trong số những người đến xây nhà, Từ Vân Liệt cũng có ở đó, vừa rồi nhiều người nói chuyện, tình huống khẩn cấp, hắn nửa biết nửa hiểu. Nhưng hiện nhìn thấy cô vui vẻ tâm tình cũng tốt theo. Tất nhiên trong lòng lại càng tò mò về bản lĩnh này của cô. Vừa biết võ thuật còn biết dùng thuốc, thật không giống như là cô gái vẫn luôn lớn lên ở trong thôn.

Hắn coi như là người gặp qua việc đời, chiến hữu trong bộ đội đến từ bốn phương tám hướng. Thậm chí cũng có gia đình giàu có nuôi ra những người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết, từ chỗ bọn họ cũng biết không ít thứ từ trước đến nay chưa tiếp xúc qua. Nhưng mặc dù là những người đó cũng không có làm cho hắn rung động lớn như Sở Từ.

Lúc nói chuyện với cô, hắn cảm thấy Sở Từ có vài phần tương tự với chỉ huy trong quân đội, tự tin và quyết đoán. Đặc biệt là khi hành quân đánh giặc. Mà lúc cô làm việc nhà lại có vài phần đáng yêu.

Lấy ví dụ như nấu cơm nấu thức ăn, thái độ của cô thật sự không giống như thích làm những việc này. Có đôi khi đôi tay cầm dao phay đột nhiên nóng nảy, trừng mắt giận dỗi. Như "tráng sĩ" có tài nhưng không gặp thời. Nhưng giây tiếp theo sẽ tỉnh táo lại, lẩm bẩm