Editor: demcodon

Sở Từ híp mắt, trong đầu lập tức nghĩ đến ba ruột của Từ Vân Liệt, trong mắt xẹt qua một tia cười khẽ. Đại khái cũng biết tại sao đối phương đế tìm nàng.

Ba của Từ Vân Liệt tên là Từ Bình, là một người có kiến thức, chịu thương chịu khó. Tuy không đối xử tốt với Từ Vân Liệt, nhưng tốt xấu gì cũng nuôi hắn lớn. Vốn dĩ Sở Từ muốn để cho ông chờ mấy tiếng, nhưng sau khi suy nghĩ lại vẫn thôi. Sau khi nói một tiếng với Hoắc thần tiên thì kêu người dẫn ba Từ đến phòng riêng nghỉ ngơi trước. Thái độ cũng coi như rất khách sáo.

Mặc dù khi ba Từ còn trẻ đã cố gắng làm việc ở bên ngoài. Nhưng năm đó cả nước đều giống nhau, cuộc sống đều rất khó khăn, cũng như không có cuộc sống tốt đẹp.

Trước đó ông vẫn luôn nghe mọi người nói Sở Từ mở quán ăn ở huyện. Trong lòng ông khịt mũi coi thường, cho rằng chỉ là một quán mì nhỏ, nhiều lắm khoảng 10-20 mét vuông. Một người một cái bếp, miễn cưỡng sống. Nhưng khi ông tìm được Phúc Duyên Đài này cũng rất ngạc nhiên.


Đây không phải là quán ăn lớn nhất trong huyện. Nhưng lớn nhất trên con đường này. Hơn nữa buôn bán rất tốt.

Khi ông hỏi đường, nhắc đến ba chữ Phúc Duyên Đài người qua đường chỉ cho ông đi theo mùi hương. Trong lòng ông tràn đầy nghi ngờ nhưng vẫn đi theo. Kết quả làm cho ông thấy được tấm bảng hiệu rộng lớn này, trong lòng thực sự bị sốc.

Quán ăn lớn như vậy thật sự là do Sở Từ mở? Hơn nữa còn có sáu người phục vụ bên trong. Ngoài những người phục vụ, nghe nói còn có một quản lý cửa hàng và 3-4 đầu bếp.

Không nói những thứ khác, tiền công của mấy nhân viên này chỉ sợ cộng lại khoảng 5-600 đồng thì phải? Ngoài ra còn có tiền thuê nhà, dường như thông ba nhà mặt tiền thành một, giá cả nhất định cũng không thấp. Hơn nữa trang trí, bàn ghế, vv... nhất định mọi thứ phải tốn rất nhiều tiền!

Trước đó vợ ông nói tiền của Từ Vân Liệt đều bị Sở Từ lừa hết, ông còn không quan tâm. Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy lại bắt đầu không thoải mái.


Trước khi con trai của ông trở về từ quân đội, Sở Từ vẫn sống trong từ đường rách nát. Sau khi con trai ông trở về, Sở Từ đã xây một ngôi nhà mời, không bao lâu lại xây một nhà xưởng và quán ăn. Hiện nay trong thôn còn có người nói muốn mở rộng nhà xưởng. Hơn nữa anh họ của Sở Từ đã bắt đầu giúp quy hoạch đất để làm nhà xưởng, tiến triển quả thực là thần tốc. Nếu nói trong đây không có con trai ông ra tay, ông tuyệt đối không tin.

Con bé Sở Từ này làm sao gặp qua việc đời gì? Không đi học, mặc dù không biết là học chữ như thế nào. Nhưng nhất định cũng không hiểu nhiều đạo lý lớn, làm sao nói chuyện buôn bán? Nếu không có con trai ông, chỉ sợ Sở Từ còn ở trong từ đường rách nát kia...

Trong lòng ba Từ đã bắt đầu mất thăng bằng, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Cuộc sống của Sở Từ ở đây sung túc như vậy, mà nhà ông thì sao? Con trai cả của ông cả ngày không về nhà. Mặc dù về thôn cũng sẽ không về nhà ở. Mà đứa con trai thứ hai cũng không có tin tức gì. Thằng cả nói nó đi tìm mẹ ruột, nhưng đã lâu như vậy ngay cả một bức thư cũng không gửi về.

Lại nói đến con trai út của ông, trước kia mặc quần áo đều là thằng cả và thằng hai bỏ ra, cũng chỉ có ăn tết đồng chí Dịch Tình tặng hai cái mới giữ thể diện mà thôi. Cuộc sống trong nhà thật cực khổ. Thằng cả ngược lại kiếm tiền đều cho người ngoài hết.

Đây là còn chưa có gì với Sở Từ đã bắt đầu xoay khuỷu tay ra ngoài rồi. Nếu thật sự để cho bọn nó kết hôn, tương lai còn có thể nhớ rõ bản thân họ Từ sao?

Trong lòng nghĩ đến điều này, bước chân của ba Từ nặng nề hơn. Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ đi vào phòng riêng. Ông nhìn đồ đặc trong phòng riêng, chẳng những không có nguôi giận ngược lại càng thêm buồn bực.