Editor: demcodon

Sở Từ một mặt tươi cười, nhưng há miệng ra lại chuẩn bị đòi tiền. Mặc dù Từ Bình uống đến hoa mắt nhưng vẫn còn lý trí, vừa nghe lời này thì gương mặt già nua lập tức đỏ bừng.

Ông và Trương Hồng Hoa đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ngày thường đã quen với sự tức giận của Trương Hồng Hoa. Cho dù vợ có làm gì đi nữa ông vẫn luôn đều là một kẻ phụ hoạ, tính tình của ông thời trẻ đã bị bào mòn từ lâu. Căn bản là không giỏi tranh luận với người khác. Bởi vậy khi Sở Từ nhắc đến, mặc dù Từ Bình cảm thấy tức giận và xấu hổ. Nhưng càng thêm sốt ruột.

"Cô... cô tại sao lại đòi tiền của tôi?" Ba Từ hơi lắp bắp, vội vàng nói.

"Tại sao không đòi? Chú cũng không phải ba tôi. Tôi không có đạo lý gì mời chú ăn cơm miễn phí, đúng không?" Sở Từ nhìn người ngu ngốc trong mắt nói.


Từ Bình nghe được lời này trong lòng càng nghẹn, 25 đồng, đủ ông ăn hai tháng...

"Những món này rõ ràng là chính cô gọi. Tôi cũng không gọi... Hơn nữa, tôi là ba ruột của Vân Liệt..." Từ Bình lại nói.

Ông vừa vào cửa thì Sở Từ đã mời ông vào phòng riêng, vừa món nguội vừa món nóng, cộng lại cũng trên ba mươi món. Hơn nữa món nào cùng đều là món chính, ăn vào đã biết giá cả cũng sẽ không rẻ!

Nhưng ông cũng không ngờ Sở Từ không phải mời ông ăn, mà là lừa tiền của ông!

Mặc dù nói con trai cả của ông mỗi tháng sẽ cho ông 20 đồng tiền sinh hoạt. Nhưng số tiền này ông vẫn luôn giao cho vợ mình quản lý. Hôm nay khó có được ra ngoài lại chỉ có một ít tiền trên người, đủ tiền xe và một chén mì Dương Xuân. Nhưng vừa rồi chỉ nghĩ không muốn lãng phí cả bàn thức ăn này nên mới mở bụng ăn!


"Chú không gọi nhưng có ăn không?" Dáng vẻ Sở Từ như chuyện đương nhiên, cười như không cười lại nói tiếp: "Hơn nữa, đây là quán ăn của tôi. Tôi xem anh Từ là người nhà nên anh ấy đến ăn cơm tự nhiên là miễn phí. Nhưng chú không phải ước gì anh Từ cách tôi thật xa sao? Nếu tôi không có quan hệ gì với anh ấy, đừng nói là chú. Cho dù là anh ấy đến đây ăn cái gì cũng phải trả tiền."

Lúc Từ Vân Liệt mới về thôn Thiên Trì thật sự đưa hết tiền trong tay giao cho nàng. Nhưng số tiền đó là bồi thường thay Từ Nhị, nàng yên tâm thoải mái lấy. Huống hồ số tiền kia chỉ dùng để xây nhà. Mà bây giờ tất cả chi phí ở quán ăn hoàn toàn đều là tiền túi của nàng.

Tất nhiên, Từ Vân Liệt đã trả rất nhiều tiền cho nàng. Nếu hắn cần, đừng nói đến việc ăn uống ở đây. Cho dù kêu nàng đưa quán ăn tặng cho hắn cũng không sao. Nhưng điều kiện tiên quyết là Từ Vân Liệt tự mình mở miệng. Mà người làm ba Từ Bình này, căn bản không có tư cách làm chủ cho Từ Vân Liệt.

Bàn về tài ăn nói, Sở Từ sẽ không kém hơn Từ Bình. Huống chi Từ Bình vừa uống rượu, nói chuyện ú ớ, não không hoạt động bình thường. Bởi vậy Từ Bình căn bản không biết phản bác như thế nào.

"Chú Từ, chú đừng trách tôi không hiểu chuyện, thật sự là suy nghĩ này của chú hơi buồn cười. Nếu chú cảm thấy tôi và anh Từ là một đôi, xem tôi là người nhà. Hôm nay tôi tự nhiên sẽ miễn phí, xem như là hiếu kính với chú. Cho dù tôi và anh Từ vẫn chưa kết hôn, nhưng chú cũng là trưởng bối của tôi. Nhưng trong lòng chú không thích tôi lại muốn tôi mời chú ăn cơm, xin hỏi dựa vào cái gì? Chú vừa không phải là ba ruột của tôi, cũng không phải ba chồng tương lai của tôi. Mặc dù Sở Từ tôi còn nhỏ tuổi, nhưng tốt xấu gì cũng là người làm chủ trong nhà. Tại sao tôi phải nuôi chú?" Sở Từ ngoài miệng mỉm cười lại nói tiếp.

Nói xong, Từ Bình chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng dữ dội hơn. Sở Từ này quả thật chính là tranh cãi bừa. Nhưng ỷ vào ông đã ăn đồ ăn ép mình xác định thân phận của nàng!

"Cô... cô chết tâm đi, tôi... tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô và con trai tôi cưới nhau!" Từ Bình nghẹn một hồi lâu mới bật thốt ra mấy chữ.