Editor: demcodon

Từ Bình chóng mặt chỉ có thể đi theo người phục vụ kia. Sở Từ nhìn lướt qua các món ăn trên bàn trước khi đi ra ngoài và nói chuyệ với người quản lý trong quán.

Người quản lý của quán ăn này được tuyển dụng đến. Y là người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, làm người có vài phần khéo đưa đẩy, rất thích hợp xử lý mâu thuẫn với khách hàng. Trong việc quản lý nhân viên cũng nghiêm túc. Sau khi Sở Từ nói chuyện này với người quản lý quán, đối phương liếc nhìn nàng trong lòng đại khái biết phải làm gì.

Quán ăn này đã mở được một thời gian, cũng không phải không gặp được người muốn ăn cơm chùa. Nói chung cũng có một số người có mang theo tiền. Khi gặp được loại tình huống này, hầu hết các quán ăn cũng sẽ cho phương tiện để cho đối phương để lại mấy thứ làm vật thế chấp. Sau khi trở về mang tiền đến thanh toán thì trả lại. Nhưng cũng có kẻ thật sự muốn chiếm lợi. Đối với loại người này, Sở Từ cho tới bây giờ đều không nương tay. Đồn công an trong huyện có không ít người đều là Sở Từ tự mình đưa vào.


Nhưng cho tới nay, làm việc trả nợ cũng chỉ có một mình Từ Bình.

Ông là người làm cho Sở Từ chăm sóc đặc biệt, nhưng cũng là người làm cho nàng cố ý nhục nhã.

--- ---
Sau khi Phúc Duyên Đài mở rộng, không gian rộng rãi, sân sau rộng lớn chứa đủ thứ. Thậm chí còn dựng một nhà kho đơn giản. Từ Nình bị người né vào đây.

Chờ ông vừa tỉnh lại, lập tức có người tìm đến cửa thả mấy con gà vịt trước mặt ông, dứt khoát nói: "Vừa rồi đã dùng xong gà vịt đã giết. Chú trước tiên đi nấu nước sôi nhổ lông đi, trong nửa tiếng phải xong. Phía trước còn muốn dùng, nhanh lên, nhanh lên!"

Người thanh niên múc thức ăn thúc giục, thấy ông bất động thì trực tiếp kéo người đến lò nấu ở sân sau, giọng nói lại to hơn và lặp lại một lần.


Nhìn thấy trên mặt người thanh niên này chảy đầy mồ hôi. Từ Bình vốn dĩ muốn chống đối những dứt khoát nghe theo, không nói lời nào giúp đỡ một tay.

Chờ gặp được con trai của ông, ông nhất định phải tâm sự với nó mới được. Nhà họ Từ bọn họ cưới vợ, có vô dụng thì cũng nên cần mẫn và hiểu chuyện. Cho tới bây giờ không có một người vẫn chưa cưới vào nhà đã trực tiếp kêu người lớn trong nhà làm việc! Thậm chí còn muốn đòi tiền ông. Quả thực hồ đồ!

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Từ Bình ở nhà cũng đã quen, nghĩ đến chuyện giết gà mổ vịt mà thôi cũng không tốn nhiều sức lực, làm thì làm.

Công việc này đã làm thì không thể dừng lại. Phúc Duyên Đài của Sở Từ là quán ăn bận rộn nhất trong số các quán ăn trong huyện. Sau khi giết gà vịt xong còn phải dọn rửa sạch sẽ, có rất nhiều động vật còn sống nuôi nhốt trong lồng sắt ở sân sau cũng phải cần ông dọn rửa sạch sẽ. Mặc dù ông đi khập khiễng không tiện đi lại, nhưng vẫn có thể bận rộn làm việc ở sân sau.

Sở Từ cũng không định làm gì Từ Bình. Chẳng qua chỉ trút giận thay Từ Vân Liệt mà thôi.


Người ta nói có mẹ kế thì có ba dượng, có đôi khi người mẹ kế này còn không có đáng giận bằng ba ruột. Anh Từ là người đàn ông trưởng thành, tính tình vừa thẳng thắn vừa cứng rắn, xem thường gia đình không quan tâm. Nhưng trong mắt nàng không chấp nhận được hạt cát. Nàng chỉ là muốn làm cho Từ Bình biết, nếu nàng đối xử với ông như một con người thì ông vẫn có thể ở lại ăn ngon uống tốt. Nhưng nếu như có một ngày ông làm việc gì trong mắt nàng cũng không phải. Thậm chí xem như kẻ thù, vậy thì chỉ có thể giống như gà vịt chờ lần lượt bị giết mổ.

Mặc dù Từ Bình này có khuyết điểm lớn, nhưng cũng không có nhiều vấn đề nhỏ, làm người cũng không phải hoàn toàn tệ. Lấy việc này làm ví dụ, dù sao ông cũng đã trải qua cuộc sống cực khổ nên không thể lãng phí. Cho nên rất cẩn thận, nhưng thật ra dọn dẹp sâu sau gọn gàng sạch sẽ.

Ông vừa bận rộn đã là cả buổi chiều, muốn về mấy lần nhưng phía trước lại đẩy việc đến đây, lại bị không trâu bắt chó đi cày đành phải làm tiếp. Cuối cùng, cho đến 10 tối đóng cửa ông mới có cơ hội nghỉ ngơi. Nhưng lúc này bên ngoài đã không còn xe. Nếu muốn về thôn còn không phải đi đến nửa đêm sao? Huống chi ông đi đứng không tốt. Nếu như trên đường đi té ngã lại càng rắc rối.