Editor: demcodon

Sở Từ vừa hỏi, Từ Vân Liệt lắc đầu lại nói tiếp: "Anh không nghe thấy. Nhưng đôi khi sẽ cảm giác ù tai, nó rất ngắn, chỉ trong mấy giây."

"Có phải nó sắp trở nên tốt hơn hay không?" Từ Bình vừa nghe ánh mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.

Nếu thính giác của đứa con trai này tốt hơn thì có thể quay lại quân đội. Đến lúc đó Sở Từ cũng không có khả năng đi theo. Mà trong quân đội, con gái của Sư đoàn trưởng kia cũng có thể bồi dưỡng tình cảm với thằng cả. Đến lúc đó Vân Liệt và Dịch Tình ở bên nhau, ông cũng không cần lo lắng Sư đoàn trưởng kia không vui sẽ làm phiền bọn họ.

Bởi vì bị Nghiêm Cầm uy hiếp, trong mắt ba Từ thì Sư đoàn trưởng kia chính là con hổ ăn thịt người, ai dám khiêu khích y chứ? Đừng nói ông không thích Sở Từ, cho dù có thích Sở Từ và cảm thấy nàng xứng đôi với Từ Vân Liệt, cũng sẽ bởi vì thân phận của Dịch Tình mà không đồng ý.


Từ Vân Liệt không nhìn ông. Sở Từ giả vờ như không có nghe thấy, chỉ nói: "Chú Từ, chú đứng canh bên cạnh con trai chú. Tôi chăm cứu cho anh ấy. Chú không thể cử động cho đến khi tôi nói dừng lại, chú biết không?"

Ba Từ ngẩn người, gật đầu: "Nếu cử động sẽ thế nào?"

"Nếu nhẹ thì cả đời lỗ tai sẽ không khỏi. Đến lúc đó Từ Vân Liệt sẽ ở nhà cả đời. Nếu nặng thì đầu sẽ hư, trở thành tên ngốc, để cho chú và thằng út nhà chú hầu hạ cả đời." Sở Từ cố ý nói.

Trên thực tế, trước khi Sở Từ châm cứu cho Từ Vân Liệt đã tập luyện trăm ngàn lần. Cho dù có điều gì bất thường xuất hiện cũng biết nên xử lý như thế nào. Căn bản sẽ không giống như nàng nói. Nhưng nếu không nói như vậy, chỉ sợ ba Từ căn bản không để trong lòng.

Chỉ có liên quan đến lợi ích của con trai út của ông thì ông mới có thể thật cẩn thận và thật sự quan tâm.

Nhưng lúc này, Sở Từ thật sự nghĩ xấu cho Từ Bình. Sở dĩ ông muốn tiền của con trai hoàn toàn chính là Trương Hồng Hoa suốt ngày lải nhảu ở bên tai ông không để yên. Về phần ông, thật sự cũng không dùng bao nhiêu. Nhưng bây giờ không có Trương Hồng Hoa ở bên cạnh, trong lòng ông vẫn dành sự dịu dàng cho con trai mình, cũng mong Từ Vân Liệt có thể khỏe mạnh.

Hơn nữa lúc này rất lo lắng cho Sở Từ, cả người căng thẳng thần, đứng ở bên cạnh đè cánh tay Từ Vân Liệt vẫn không nhúc nhích. Trong khi miệng Từ Vân Liệt bị Sở Từ nhét vật gì đó.


Tiếp theo bắt đầu châm cứu.

Trán của Từ Vân Liệt chảy ra lớp mồ hôi mỏng. Lúc sau mặc dù đau đầu nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Còn ba Từ giống như hóa đá, đôi mắt nhìn chằm chằm cây kim bạc dài và mỏng trên tay Sở Từ, suýt nữa thành mắt gà chọi.

Sở Từ xuống tay chính xác. Từ Bình cũng không nhìn thấy có giọt máu nào tràn ra. Lúc này mới hơi thả lỏng một chút.

Một lần điều trị kéo dài nửa tiếng. Khi Sở Từ lấy hết kim bạc ra thì ba Từ đã cảm thấy qua một ngày, cánh tay đều mỏi.

Mà lúc này, đôi mắt của Từ Vân Liệt đột nhiên mở to tròn xoe, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, gân xanh trên trán nổi lên, cắn chặt thứ trong miệng. Ba Từ vừa thấy vô cùng ngạc nhiên: "Làm sao vậy? Sở Từ, cô nhanh nhìn xem thằng cả bị sao vậy?"


Ông đang nói thì Từ Vân Liệt đột nhiên rút tay về ôm đầu, miệng há ra như sắp hét lên. Nhưng với động tác này đã làm cho đồ trong miệng rơi xuống. Sở Từ nhanh tay lẹ mắt cầm cánh tay Từ Bình nhét vào trong miệng Từ Vân Liệt: "Chú Từ, chú đừng nhúc nhích. Nếu không anh ấy cắn đầu lưỡi chính là vừa điếc vừa câm!"

Hôm nay nàng không trói Từ Vân Liệt lại chính là nghĩ ra chủ ý này.

Ba Từ sửng sốt một lúc, vừa muốn nói gì đã bị một cơn đau thấu tim cắt ngang. Ông chỉ nhìn thấy trên cánh tay mình lấp tức chảy ra một dòng máu, lập tức hét lên mấy tiếng.

"Chú Từ, mức độ anh Từ đau đầu còn đau gấp mấy lần cơn đau hiện tại chú đang chịu. Cho nên chú đừng vội rút tay ra. Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Sở Từ dọa ông một câu, trong lòng tự nhiên cũng đau lòng cho Từ Vân Liệt. Nhưng đau đớn ở mức độ này nàng đã thấy nhiều. Thậm chí bản thân nàng đời trước cũng không ít lần cạo xương chữa vết thương. Cho nên nàng vẫn bình tĩnh vừa chuẩn bị thuốc cho Từ Vân Liệt uống vừa chậm rãi nói thêm: "Lúc này chú mới biết tiền anh Từ bán mạng không dễ kiếm phải không?"