Editor: demcodon

Mặc dù công việc của Sở Từ ở quán ăn bận rộn, nhưng nhìn chung được đối xử cũng được công nhận là tốt. Nếu mấy tháng nay Từ Bình không làm không công cho Sở Từ thì cũng vẫn miễn cưỡng sinh ra mấy phần tình cảm với Phúc Duyên Đài này. Dù sao chỗ này tốt như vậy, người bên ngoài đều muốn chen vào làm việc.

"Chú Từ, chúng ta làm việc chung lâu như vậy, có một số chuyện cháu vẫn muốn hỏi chú..." Một lúc sau có người không nhịn được chủ động hỏi: "Chú và bà chủ của bọn cháu là ở cùng thôn đúng không? Chú có thể còn là trưởng bối của cô ấy. Nhưng nếu bây giờ chú làm việc cho cô ấy. Tại sao vừa nhìn thấy cô ấy thì gương mặt của chú giống như cô ấy thiếu nợ chú vậy?"

"Đúng vậy, bà chủ của bọn cháu thật tốt. Con trai của chú tuần nào cũng đến ăn chùa, cô ấy cũng không nói một lời, tùy ý gọi món ăn, cũng không quan tâm trước đó chú thiếu nợ vẫn chưa trả hết. Nếu là người khác chỉ sợ đã sớm bị ném ra ngoài. Còn nữa, đứa con trai này của chú cũng nên dạy dỗ lạ đàng hoàng. Cho dù trẻ con 5-6 tuổi cũng không hiểu chuyện như nó. Thật sự cho rằng những món ăn này đều không cần trả tiền sao? Đây là quyết tâm phải bán cả đời chú vào Phúc Duyên Đài của bọn cháu sao?" Một người phục vụ khác lại nói.


Mọi người đều biết rõ nếu chú Từ còn ở đây đồng nghĩa với việc không công chiếm một vị trí. Mặc dù nhà bọn họ có người thân thích hợp cũng không cơ hội vào làm việc.

Nhưng có thể làm việc cho Sở Từ, ai trong bọn họ không biết ơn chứ? Chỉ là ánh mắt của chú Từ luôn nhìn lên trời, ngược lại còn bắt bẻ bà chủ. Mặc dù ông làm việc và các mặt khác đều xuất sắc, nhưng vẫn làm cho trong lòng mọi người hơi khó chịu.

Khi Từ Bình nghe những người nói trong lòng nhất thời không cân bằng. Sở Từ bình thường rất dễ dàng xuất hiện, đều là dáng vẻ nghiêm khắc, cũng không ít lần dạy dỗ bọn họ. Tại sao những người này nhớ ăn không nhớ đánh chứ? Bị Sở Từ la lên hét xuống vẫn còn thích nàng như vậy?

"Mấy đứa không hiểu, con bé Sở Từ này không phải là thứ gì tốt..." Sắc mặt Từ Bình lạnh lùng, nghiêm nghị nói.

Chỉ là mới nói được một nửa thì bầu không khí xung quanh đã thay đổi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ông. Đúng lúc này Tần Trường Tố từ bên ngoài bước vào, vừa nghe những lời này thì nói thẳng: "Em họ của tôi không phải thứ gì tốt còn chú thì sao? Cầm chỗ tốt còn chỉ trích em ấy không tốt. Tôi thấy chú mới là kẻ hồ đồ mới đúng?"


"Cô... tôi thấy cô chính là học hư theo em họ của cô. Làm sao có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy?" Từ Bình sĩ diện nói.

Tần Trường Tố nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Trưởng bối gì? Cho dù chú là ba ruột của tôi, ở chỗ này cũng do tôi quyết định. Không tập trung làm việc, lại học được nói xấu bà chủ. Tôi thấy công việc của chú xem ra còn phải làm không công một thời gian nữa mới có thể trả hết số nợ kia!"

Vừa nghe những lời này Từ Bình lập tức ủ rũ. Ông không có nguyện vọng nào khác, chỉ là muốn có thể về nhà sớm một chút. Kết quả vừa không cẩn thận, giờ công lại kéo dài thêm.

Ông xa nhà đã hơn nửa tháng, trong nhà cũng không có ai quan tâm. Chỉ thỉnh thoảng mới gặp được con trai, càng đừng nói vợ...


Bình thường Tần Trường Tố phụ trách tính sổ cho Sở Từ, kiêm phụ trách giám sát tình hình nhân viên trong quán. Cho nên lời nói vẫn có uy nghiêm. Từ Bình cũng chỉ có thể nghe lời, cảm thấy thời buổi này con gái thật sự là ngày càng giỏi, không giống như con gái dịu dàng và hiểu chuyện trước đây.

Tần Trường Tố là người bao che. Mặc dù trách Từ Bình nhưng trong lòng vẫn không thoải mái,  quay đầu lại đã nói chuyện này với Sở Từ. Sở Từ vừa nghe cũng không ngạc nhiên.

"Con trai ông ta ăn không phải trả tiền, thiếu em nhiều tiền như vậy. Ông ta rõ ràng là  thiếu nợ em, lại còn nói xấu em. Tại sao em còn giữ ông ta ở lại đây? Em sợ Từ Vân Liệt cảm thấy khó chịu phải không?" Tần Trường Tố thay Sở Từ bênh vực kẻ yếu nói.