Editor: demcodon

Cơ khỏe của hai thư ký của ông Lữ vẫn chưa lành, hai ngày qua bọn họ bận rộn đi điều tra Sở Từ nên không đi theo. Bữa cơm này cũng chỉ là cơm nhà. Mặc dù ông Lữ xem thường, nhưng nghĩ cũng nhiều năm không có ăn qua đồ bình dân như vậy. Bởi vậy tâm trạng cũng hơi vui sướng.

“Em à, thầy để lại đơn thuốc gì vậy? Tại sao trước đây em không dùng?” Ông Lữ vừa ăn vừa uống rượu hỏi.

“Còn không đều là những thứ trước đây sao. Anh cũng biết, ba em có rất nhiều đơn thuốc lộn xộn, có thuốc trị vất bầm, cũng có thuốc trị sốt thương hàn. Em cũng mới tìm được, không phải lúc trước bán nhà sao. Trước khi bán phải thu dọn sạch sẽ mới phát hiện đồ cũ ba em để lại. Bằng không đồ tốt như vậy đều bị phá hư phí.” Hàn thị nói.

Bà không cảm thấy chột dạ chút nào khi nói dối như vậy. Bà lại không phải chưa từng học y thuật. Mặc dù ông ba không để lại  dơn thuốc bí mật, nhưng đơn thuốc cổ truyền mấy người khác không thường dùng bà vẫn phải có. Sau khi Lữ Lương Tây nhận con trai, bà tự nhiên sẽ đưa ra những đơn thuốc đó ra. Đến lúc đó, nếu Lữ Lương Tây không hài long thì khuyến khích ông ta cướp đơn thuốc của Sở Từ. Thuốc của nàng bán chạy như vậy, đơn thuốc sao có thể kém được?

Hàn thị nghĩ rất tốt đẹp, hiện tại gương mặt cười tươi như hoa. Hiện tại đàn ông nhà bà không có mặt, bà tự nhiên uống rượu với Lữ Lương Tây.


Trước đó chị dâu Võ đã thuyết phục Hàn thị chuẩn bị nhiều rượu ngon. Rốt cuộc uống rượu nói chuyện mới dễ, quan hệ mới có thể càng thân thiết. Cho nên Hàn thị lấy hết tài sản ra mua một chai rượu với giá 10 đồng, khoảng một thùng.

Có rượu ngon và thức ăn ngon phục vụ, Lữ Lương Tây làm sao từ chối, quan trọng nhất chính là rượu này càng uống càng nóng, cả người hơi hưng phấn. Mà Hàn thị nếu đến uống rượu chung cũng uống không ít. Một lát sau, cả người uống đến choáng váng.

Chị dâu Võ vẫn luôn trốn ở trong phòng nhìn. Sau hơn một tiếng thì nhìn thấy không thể chịu nổi, cũng mặc kệ người trước mặt có phải là người phụ nữ đầu trọc hay không, bắt đầu giở trò.

Đột nhiên vừa căng thẳng vừa thở dài nhẹ nhõm. Trong nhà loại thuốc gì cũng có, bao gồm thuốc bổ thận tráng dương.

Đặc biệt là ông Lữ còn uống rượu, phản ứng tự nhiên càng lớn hơn.

Nhưng loại trường hợp này, một đứa con dâu như ả cũng khó coi. Bởi vậy ả lén mở cửa chạy ra ngoài miễn cho khỏi phải giải thích.


Ả hoảng hốt chạy đến bệnh viện. Chồng và em chồng đang trông con trai truyền nước, thấy ả đến sắc mặt của chồng hơi kỳ quái. Nhưng vẫn gật đầu với ả, mà em chồng hơi ũ rũ nói: “Chị dâu, là mẹ muốn kêu em trở về phải không?”

Chị dâu Võ gật đầu.

“Cũng trễ rồi, chị nhìn chai nưới cũng truyền gần hết rồi. Sau khi hết chúng ta cùng trở về cũng được. Chị thấy ngài Lữ và mẹ uống rất vui vẻ, sẽ không kết thúc nhanh như vậy.” Chị dâu Võ nói.

Ả sợ chuyện không thành nên bỏ nhiều thuốc. Dù sao người ta uống rượu, choáng váng cũng không chạy được.

Giữa ba người tràn ngập xấu hổ và tức giận. Trong lòng Võ đại hơi hoảng hốt, không biết tại sao hắn luôn cảm thấy vợ đã làm chuyện gì đó. Thậm chí hắn cam chịu vợ làm chuyện gì đó.

Người phụ nữ của hắn sao có thể không hiểu chứ? Từ khi trở về từ chỗ Sở Từ thì vợ vẫn luôn cố ý hay vô tình hỏi hắn một số chuyện, lời trong ngoài đều đang dò hỏi ý kiến của hắn, hoặc là xem thái độ của hắn đối với chuyện này; không chỉ có như thế, còn nhắc đến tương lai của con trai...

Lúc này hắn cảm thấy mình không phải thứ gì tốt, vì tiền làm ra chuyện này. Nhưng nghĩ đến tương lai em trai một bước lên trời, mà hắn trở thành đá kê chân của em trai thì hắn không cam lòng.