Editor: demcodon

Bệnh hay quên của thôn dân lớn, người nhiều có xích mích là chuyện bình thường. Chỉ cần giải quyết xong thì cuộc sống còn phải tiếp tục trôi qua. Sở Từ cũng vui vẻ giả ngu, nhìn những thôn dân dù có quen biết hay không đều cười rất ngọt ngào.

Dáng vẻ này của nàng làm cho mợ út và Trương Hồng Hoa chỉ có thể tức điên lên. Nhưng đáng tiếc, hai người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Theo lời của chính Sở Từ nói: Có quá nhiều người ghen tỵ với nàng, một hai người này tính là thứ gì?

* * *

Có người vui mừng thì có người buồn rầu. Bên Sở Từ khôi phục lại bình yên, bên Lữ Lương Tây vừa tức giận vừa lạnh lùng đến đáng sợ.

Từ sau khi ngủ với Hàn thị, sức khỏe của ông ta bắt đầu trở nên kém hơn trước. Mấy ngày nay vẫn luôn nghỉ ngơi điều dưỡng, cửa lớn cũng không ra, uống nhiều thứ tráng dương bổ thận. Cuối cùng mới khôi phục được một chút nguyên khí. Chỉ là ông ta vốn dĩ cho rằng hôm nay có thể nhận được tin tức tốt, ai biết những thôn dân đó cầm tiền ông ta đặt cọc lại quay đầu phản bội.

Nhưng cũng là Sở Từ này thông minh, biết lợi dụng lợi thế của mình. Nếu nàng lại nóng nảy hơn gây gổ với thôn dân thì kết quả có thể sẽ hoàn toàn khác.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Thật đáng tiếc, cơ hội tốt đã bị bỏ lỡ.

Điều càng làm cho ông ta cảm thấy áp lực chính là Sở Từ trở về thôn quá đúng lúc. Nhà máy dược phẩm phòng bị cũng làm quá tốt, giống như đã sớm biết sẽ có  một ngày như vậy. Một con bé 18 tuổi có thể suy nghĩ nhiều như vậy quả thực hơi đáng sợ. Chỉ là bây giờ ông ta cũng xem như hiểu được tại sao Lục bán tiên nói người này là vượng phu vượng tử, nhìn sự quyết đoán của nàng khi làm việc thì cô bé này vốn dĩ khác với những cô bé cùng tuổi, quả thật là người chiêu tài.

Nghĩ như thế, Lữ Lương Tây càng thêm định quyết tâm dẫn Sở Từ đi.

“Cậu liên hệ với người bên chính phủ một chút, cứ nói... tôi sẵn sàng đầu tư 1 triệu để sửa cầu, mở đường và xây trường. Nhưng cần thiết phải đồng ý với tôi một điều kiện, đó chính là để tôi dẫn Sở Từ đi!” Lữ Lương Tây dùng gậy chống gõ xuống đất nói.


“Vâng, nhưng... ngài Lữ, 1 triệu không phải một số tiền nhỏ, nó sẽ ảnh hưởng đến nhà máy của chúng ta...” Thư ký nói.

Có thể không có ảnh hưởng sao? Lữ Lương Tây quả thật có tiền, nhưng đồng thời cũng mắc nợ rất nhiều. Ông ta có rất nhiều tiền trong nhà máy, nhưng vì duy trì xoay vòng tài chính cũng đã vay ngân hàng rất nhiều.

Mà giá cả ở huyện Y Thủy này cực kỳ thấp, 2000 đồng đã có thể xây một căn nhà rất tốt, đủ để chứng minh giá trị của 1 triệu. Theo ý của thư ký, cho 100.000 cũng không tệ tồi. 1 triệu... quả thực là hoang phí.

Nhưng mà Lữ Lương Tây cũng hạ quyết tâm, 100.000 đồng mặc dù cám dỗ nhưng quá nhỏ, 1 triệu thì khác.

Mà trong tay Sở Từ nắm đơn thuốc của nhà máy dược phẩm của nàng, ông ta đã lén lút nghiên cứu qua, nghĩ rằng giá trị có lẽ không thấp, đặt ở Cảng Thành kiếm hàng triệu cũng không thành vấn đề. Chỉ là hiện tại nghĩ đến đơn thuốc, trong đầu Lữ Lương Tây lại hiện lên gương mặtcuar Hàn thị, lập tức bị ghê tởm khó chịu.


Lữ Lương Tây cố ý thả tin tức ra ngoài, trong vòng ba ngày tin đồn Sở Từ có giá trị hàng triệu lan ra khắp nơi.

Hàng triệu đó, không ai trong cả huyện có thể đáng với giá trị như thế này. Bởi vậy mặc dù là không quen biết Sở Từ, cũng đều đặc biệt đến quán ăn xem bà chủ Sở này rốt cuộc trông như thế nào.

Nhưng vừa thấy lại cũng cảm thấy ông Lữ thật sự là tinh mắt.

Gương mặt này của Sở Từ nói là khuynh quốc khuynh thành tự nhiên là không thích hợp. Nhưng cũng tuyệt đối làm cho người nhìn qua là khó quên. Một đôi mày sắc lộ ra khí thế anh hùng, sáng ngời, đôi mắt sắng lấp lánh, ánh trăng lạnh lùng. Khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên một nụ cười nhạt, trong lòng lệ ra vẻ hờ hững làm cho người lạnh sống lưng. Khi bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm luôn cảm thấy tất cả chuyện trong lòng đều bị nhìn thấu, rất chột dạ không thể giải thích được.