Editor: demcodon

Nhìn dáng vẻ của thiếu niên, trên người sạch sẽ, lời nói và hành động lộ ra vẻ văn nghệ. Nhất định là học sinh.

Đời trước nàng ghét nhất những kẻ học văn dong dài, chỉ biết nói lời hay chứ thật sự lại làm không được bao nhiêu. Mà sau khi đến thời đại này, nàng đã thay đổi chút thái độ với học sinh. Bởi vì thay đổi hình cách dạy học, nhưng vẫn không tránh khỏi có một số kẻ ngu ngốc kéo chân sau ảnh hưởng hình tượng thành phần trí thức. Giống như một kẻ trước mặt này.

“Đúng vậy, tôi học lớp 12 của trường cấp 3 ở huyện. Em trai Sở Đường của cô còn là đàn em của tôi.” Nhắc đến trường học, sắc mặt của thiếu niên này hơi kiêu ngạo.


Thời buổi này có thể đi học cấp 3 là người có rất nhiều thành tích xuất sắc và gia đình có rất nhiều tiền.

“Ồ, tôi khuyên cậu đừng tiếp tục đi học, với tính cách của cậu thật sự muốn có một ngày trở nên nổi bật. Điều đó cũng sẽ làm cho trong huyện chúng ta mất mặt.” Sở Từ mỉa mai nói.

Người này vừa nghe lập tức hơi tức giận: “Cô có ý gì? Tôi cũng là có ý tốt, suy nghĩ cho trong huyện. Hơn nữa bà chủ Sở, cô kinh doanh quán ăn không thiếu tiền, căn bản không biết một số trẻ con trong thôn khó khăn như thế nào. Nếu có số tiền này, bọn họ không cần dậy sớm về trễ đi bộ mấy chục dặm đường, không cần vì đi học mà cầu xin người khác khắp. Trường học còn có thể mời đến rất nhiều thành phần trí thức cao cấp dạy dỗ bọn trẻ...”

“Ha ha, nếu như tư cách đi học này là bán phụ nữ mà có được. Vậy không đi cũng như thế.” Sở Từ cười lạnh một tiếng nói tiếp: “Loại người vô liêm sỉ như cậu, tương lai nếu không có tiền chỉ sợ sẽ bán ba, bán mẹ, bán chị em phải không? Thể diện đều ném trên đường, cút!”

Tiếng Sở Từ mắng vang dội, nhiều người nghe được cũng đều đỏ mặt lên.

Chuyện này chẳng liên quan gì đến bọn họ, nhất định có rất nhiều người muốn chiếm lợi miễn phí. Thậm chí cảm thấy con gái thì sao, lấy ai cũng là lấy gả, còn không bằng tìm người có điều kiện tốt. Mà 1 triệu này xem như sính lễ, tương lai Sở Từ còn có thể được mọi người trong huyện nhớ kỹ, không phải thật tốt sao?


Nhưng bây giờ vừa nghe những lời này cũng cảm thấy Sở Từ nói quả thật có lý.

Nếu như ngài Lữ thích vợ hoặc con gái nhà bọn họ thì sao? Vì tiền, vì người khác, trực tiếp tặng ra? Dựa vào cái gì chứ?

Cho dù đối phương có gia cảnh tốt cũng là ông già sắp xuống lỗ. Một cô gái 18 tuổi đang lúc thanh xuân như Sở Từ, quả thật không có lý do gì phải hy sinh bản thân vì người khác.

Trong huyện vẫn còn nhiều người có lý trí, lấy công chức địa phương làm ví dụ, đã ba ngày kể từ khi Lữ Lương Tây đưa ra vấn đề này. Nhưng người công chức địa phương chỉ ghé qua một lần, chỉ là hỏi ý của Sở Từ. Sau khi bị Sở Từ từ chối thì không có tin tức gì, dường như còn đang suy nghĩ.


Tiền là nhiều, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là công chức địa phương, trắng trợn ép Sở Từ loại chuyện này cũng không tốt. Bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ lại xem có điều kiện gì có thể làm cho Sở Từ động long hay không.

Lúc này thiếu niên bị Sở Từ mắng một câu trong lòng không thoải mái, vội vàng muốn lật lọng. Sở Từ khẽ hừ một tiếng: “Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, tìm việc vui đi.”

Đối phương sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì nhìn thấy hai con ngỗng trắng bên cạnh Sở Từ đột nhiên lao đến trước mặt như điên, vỗ cánh phành phạch không ngừng. Một con dùng miệng gặm ống quần gã. Một con không biết làm sao bay đến giữa không trung túm tóc gã, kéo đến da đầu gã dường như muốn tróc ra.

Trong không gian, tiểu hòa thượng Ngộ Trần lay động thân hình, lập tức ẩn nấp, yên tĩnh không dám tụng kinh. Tụng như thế nào? Bây giờ Sở Từ có đồng lõa, hai con ngỗng trắng này gần đây ăn đều là thức ăn được tưới qua nước lá thần, chỉ số thông minh cũng tăng lên rất nhiều, chỉ nghe lời Sở Từ. Dưới sự huấn luyện của Sở Từ, bọn nó đặc biệt nhạy cảm với ba chữ tìm việc vui này!